Bà ngoại lên tiếng, giọng khàn đặc, khóe môi vừa nhếch lên đã nứt toác ra, rỉ cả tia máu đỏ.
Thấy vậy, Tần Khê vội vàng bảo Tần Tuyết đi rót trà.
Trương Tú Phân bèn giới thiệu ba người còn lại.
Người đàn ông thấp bé là cậu cả Trương Đại Toàn, người phụ nữ là vợ cậu cả Lưu Phân, còn thanh niên nước mũi tèm lem là anh họ Trương Đắc Hồ.
Chờ cả nhóm vào nhà ngồi xuống, người phụ nữ cởi khăn trùm đầu, nhìn Tần Tuyết từ đầu đến chân mấy lượt: "Con gái thành phố đúng là trắng trẻo nõn nà, đâu như con Tứ Nữu nhà tôi, cứ đến mùa đông là nứt nẻ hết cả tay."
Đối mặt với gia đình cậu cả tự nhiên như ruồi, Trương Tú Phân chẳng có vẻ gì là vui vẻ.
Bà đặt cốc trà xuống trước mặt chị dâu, cười như mếu: "Nếu không muốn Tứ Nữu bị nứt nẻ thì đừng có bắt con bé đi giặt đồ giữa trời đông giá rét nữa."
Lưu Phân cười gượng gạo, mắt lại dán chặt vào đĩa lạc rang trên bàn.
"Vẫn là em gái tốt với chị dâu, biết tôi thích ăn lạc."
Trương Tú Phân mặc kệ, bốc một nắm lạc đặt trước mặt bà cụ Liễu: "Mẹ, con biết mẹ thích ăn lạc nên tuần trước phải chen chúc mãi mới mua được đấy."
Càng gần Tết, người mua sắm Tết càng đông.
Cửa hàng mậu dịch không thu tiền mặt nữa mà đổi sang mua bằng tem phiếu, có bao nhiêu tem phiếu thì mua bấy nhiêu hàng.
Ngay cả lạc, hạt dưa cũng phải đến xếp hàng từ sớm, chờ cửa hàng mở cửa mới mua được.
"Mẹ con... răng... không tốt... Không..." Trương Thiết Trụ nói giọng địa phương rất nặng, lại thêm hàm răng móm mém nên nói câu nào cũng chỉ nghe loáng thoáng được vài chữ.
"Bố, răng bố sao lại gãy mất một cái thế kia?"
Lúc này Trương Tú Phân mới để ý, răng cửa bố mình đã gãy mất một cái, cái bên cạnh cũng mẻ một mảng lớn.
"Ngã." Trương Thiết Trụ cười xòa.
"Mẹ, để con xem răng mẹ nào." Trương Tú Phân lại giục.
Bà cụ Liễu há miệng, để lộ hàm răng xiêu vẹo, mòn vẹt.
"Sao mọi người lại ra nông nỗi này?"
"Già rồi thì răng còn cái nấy là may rồi."
Bộp... bộp... bộp...
Lưu Phân vừa bóc lạc vừa nhai chóp chép, coi vẻ khinh thường sự hốt hoảng của Trương Tú Phân.
"Mọi người ngồi xe lửa cả đêm rồi, vào nghỉ ngơi trước đi, tối ăn cơm xong chúng ta nói chuyện." Tần Hải vội vàng lên tiếng.
"Cũng được, chúng tôi mệt muốn chết rồi." Trương Đại Toàn từ lúc ngồi xuống mí mắt đã díp vào nhau.
Nghe nói được đi ngủ là ông ta như bừng tỉnh, vươn vai một cái thật dài.
Nhưng trong căn nhà mới chỉ có hai chiếc giường, năm người thì biết ngủ cách nào?
"Để anh cả và mọi người ngủ phòng mới, bố mẹ ngủ cùng phòng với chúng con."
Tần Hải quay lưng về phía ba người Trương Đại Toàn, nháy mắt với Trương Tú Phân.
Hiểu ý chồng, Trương Tú Phân bảo Tần Hải dẫn mọi người vào phòng sắp xếp, tiện thể bê thêm chậu than vào sưởi ấm cho hai ông bà.
Từ lúc ba người Lưu Phân ngồi xuống đến giờ, tiếng bóc lạc vẫn chưa dứt.
Họ vừa đứng dậy, trên ghế sofa đã đầy vỏ lạc, vụn vặt rơi cả xuống đất.
Thế mà Lưu Phân vẫn chưa thấy đủ, bà ta đứng dậy đổ hết chỗ lạc còn lại trong đĩa vào túi áo.
"Thế hai mẹ con cứ tâm sự đi nhé, đến bữa cơm tối thì gọi chúng tôi."
Nhìn vỏ lạc bay tứ tung theo chân bà ta, Tần Khê chỉ biết im lặng.
Nhà xưởng được cấp nằm cách nhà Tần Khê một đoạn khá xa, cho dù nhà họ Tần có mở cửa nói chuyện thì bên kia cũng không nghe thấy gì.
Chờ ba người kia vừa đi khỏi, Trương Tú Phân lập tức ngồi xuống cạnh bà cụ Liễu, hỏi: "Mẹ, mẹ nói thật với con, có phải anh cả, chị dâu bắt nạt hai người không?"
Bà cụ Liễu vội vàng xua tay.
Thấy mẹ chối, Trương Tú Phân càng thêm tin chắc, nói đến đây, nước mắt bà trào ra.
Nhìn thấy nước mắt mẹ, Tần Khê và Tần Tuyết đều giật mình.
Trương Tú Phân là người nóng tính, có gì không vừa ý là nói thẳng, làm luôn chứ từ nhỏ đến lớn Tần Khê chưa từng thấy bà rơi lệ bao giờ.
"Mẹ, con biết bố mẹ sợ liên lụy đến con, vì con không phải con ruột của bố mẹ, hôm nay hai đứa con gái của con đều ở đây, nhân tiện con sẽ kể cho các con nghe..."
Tần Khê và Tần Tuyết nhìn nhau, đều thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Thì ra mẹ không phải con ruột của ông bà ngoại...
Nghe Trương Tú Phân vừa khóc vừa kể, Tần Khê như được chứng kiến cảnh mẹ mình khi còn nhỏ được nhặt về nhà họ Trương trong đêm tuyết rơi năm nào.
Bốn mươi năm trước, đất nước còn nhiều loạn lạc, người ta đói khổ đến mức vứt bỏ con cái cũng là chuyện thường tình.
Khi ấy, ngay cả người thành phố cũng không đủ ăn, huống hồ là nông thôn quanh năm trông chờ vào trời.
Mẹ sinh ra vào một ngày đông tuyết rơi dày đặc, bị bỏ rơi ngoài đồng tuyết, may mà hôm đó ông Trương Thiết Trụ đánh xe bò đưa người lên huyện, thấy vậy liền động lòng thương xót, bế mẹ về nhà, nhờ vậy mà mẹ mới sống sót.
Gia đình sáu miệng ăn, trông chờ vào mảnh ruộng cằn cỗi, bữa đói bữa no.
Đã có lúc đói quá phải ăn cả cỏ dại, vỏ cây, thế mà ông bà nội vẫn cố gắng nuôi nấng bốn người con khôn lớn.