Tần Đào gần như bị hai người dồn vào góc tường, cổ áo nhăn nhúm, nhìn vẻ mặt anh có vẻ không thay đổi là bao.
"Các người là ai? Sao lại tự tiện vào hậu trường rạp chiếu phim của chúng tôi?" Tưởng Kiến Lệ lấy hết can đảm hét lớn.
Tần Khê chạy tới, kéo Tần Đào ra.
"Em gái, sao em lại đến đây?"
Nhìn thấy Tần Khê, trên mặt Tần Đào thoáng hiện vẻ bối rối.
Tần Khê muốn che chắn cho anh trai phía sau, nhưng bị Tần Đào kéo lại, giọng nói có chút nóng nảy.
"Em gái?"
Gã đàn ông cao gầy vuốt cằm, cười nham nhở nhìn Tần Khê từ trên xuống dưới.
"Anh, bọn họ là ai?" Tần Khê nhíu mày hỏi.
Hai người này có ánh mắt ghê tởm giống hệt cha con Chu Bảo Sơn, như đang nhìn món hàng, thèm thuồng và bỉ ổi.
"Nếu muốn cưới em gái tao, thì dùng em gái mày đổi đi."
Gã đàn ông cười, ánh mắt dâm dục nhìn xuống ngực Tần Khê, rồi chép miệng: "Chỉ là hơi nhỏ một chút."
Tần Khê giận run người, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Ngay khi ánh mắt dâm ô của gã đàn ông rơi trên người cô, cô liền giơ tay phải lên.
Nhưng có người còn nhanh hơn cô, Tần Đào gầm lên: "Tên khốn nạn, tao đánh chết mày." rồi lao tới.
Cú đấm đầu tiên khiến gã đàn ông cao gầy không kịp trở tay, lãnh trọn một đấm vào mặt.
Chờ Tần Đào tung ra cú đấm thứ hai, đồng bọn của gã cao gầy đã kịp phản ứng, hét lên một tiếng rồi đấm vào bụng Tần Đào.
"Chú Lư, chú Hà, chính là tên này lẻn vào rạp chiếu phim của chúng ta còn muốn đánh người."
Trước khi xuống lầu, Tưởng Kiến Lệ đã báo trước với đồng nghiệp, cuối cùng hai người cũng tìm được đến đây.
Cùng lúc đó, gã đàn ông cao gầy hung hăng giơ chân đá tới.
Tay phải Tần Khê nắm lấy cánh tay Tần Đào kéo sang một bên, tay trái nắm lấy chân gã đàn ông, hung hăng kéo xuống.
Gã đàn ông chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân tiếp đất với tư thế khó đỡ.
Do Tần Khê dùng lực mạnh, chỗ hiểm của gã đàn ông va mạnh xuống đất, đau đến mức sắc mặt hắn biến đổi.
Hai giây sau, Tần Khê buông tay, đứng thẳng dậy.
Hai người đàn ông trung niên cao lớn chạy tới, không nói không rằng xông thẳng đến chỗ gã đàn ông cao gầy.
Họ là người chuyên trách xử lý những tên côn đồ, chỉ cần dùng sức mạnh đã đủ khiến đối phương không thể phản kháng.
Hai người hoàn toàn mặc kệ tiếng kêu gào của gã đàn ông cao gầy, nắm cổ áo hắn lôi ra khỏi cửa rạp chiếu phim.
"..."
"Anh, bụng anh không sao chứ?"
Tần Đào ôm bụng lắc đầu, cố nhịn đau bước đi được hai bước thì lại đau đến mức phải khom lưng.
Cú đấm kia rất mạnh, đánh trúng ngay dạ dày, lúc này Tần Đào chỉ cảm thấy dạ dày co thắt từng cơn đau đớn.
"Để tôi báo với quản lý, chiều nay cậu đừng đi làm nữa, về nhà nghỉ ngơi đi." Tưởng Kiến Lệ lo lắng nói.
"Chị, em không sao."
"Anh, anh đừng cố chấp nữa! Vẫn nên về nhà nằm nghỉ đi." Tần Khê đỡ lấy Tần Đào, chuyển phần lớn trọng lượng của anh sang người mình.
Tần Đào chắc là bị co thắt dạ dày, cơn đau do ngoại lực này gây ra khiến anh không thể đứng thẳng người được.
"Tính là cậu bị thương trong lúc làm việc, sẽ không trừ lương."
"Vậy... em về trước đây."
"Đi nhanh đi, sau này ít qua lại với loại người đó." Tưởng Kiến Lệ nói xong liền rời đi.
Tần Khê dìu Tần Đào đi ra ngoài, cũng không vội hỏi hai người kia là ai, tại sao lại nói đến chuyện đổi em gái.
Chờ anh muốn nói, tự nhiên anh sẽ nói.
Ba người gặp Bao Lượng và Trác Tam ở ngoài rạp chiếu phim, cuối cùng Trác Tam cõng Tần Đào về nhà.
Nằm trên giường một lát, uống thêm nửa cốc nước ấm, sắc mặt Tần Đào mới dần hồng hào trở lại.
"Thật ra..."
"Tần Khê, Tần Mai, mau ra đây, ông bà ngoại đến."
Lúc này có muốn nói cũng không rảnh mà nói...
Tần Khê liếc nhìn Tần Đào, rồi kéo em gái ra khỏi phòng.
Không chỉ có hai người, mà là năm người.
Lúc Tần Khê còn nhỏ, cô không có ấn tượng gì về ông bà ngoại, Tần Tuyết càng chưa từng gặp.
"Bố mẹ, đây là con gái thứ ba Tần Khê, con gái thứ tư Tần Tuyết."
Trương Tú Phân giới thiệu hai cô con gái với ông bà cụ tóc đã bạc trắng, vừa dứt lời bà lại quay vào nhà hét lớn: "Bao Lượng, mày có nhà không đấy, mau ra chào ông bà ngoại đi."
Ông ngoại Trương Thiết Trụ tóc thưa thớt, làn da ngăm đen, gầy gò, ánh mắt hiền từ nhìn hai cháu gái.
Nhìn thấy bà ngoại Liễu thị, Tần Khê cảm thấy có gì đó không đúng.
"Chị, sao ông bà ngoại gầy thế? Mấy người kia lại béo tốt." Tần Tuyết ghé sát tai Tần Khê, nhỏ giọng nói.
Đằng sau hai ông bà cụ còn có ba người đi theo.
Người đàn ông trông khoảng bốn mươi tuổi, dáng người thấp bé, quần áo khoác màu đen dính đầy bụi bặm và cỏ rác, đầu gối và khuỷu tay áo bông đều đã sờn bóng.
Người phụ nữ quấn khăn xanh trên đầu không ngừng đảo mắt dò xét khắp nơi, vẻ ghen tị trong mắt sắp trào ra ngoài.
Còn thanh niên đi sau hai người kia thì xấu xí, nhìn tuổi tác không nhỏ, nước mũi chảy dài đến cằm đã đóng băng cũng không thèm để ý.
Ba người tuy không mập mạp nhưng nhìn là biết không phải chịu đói, không giống ông bà ngoại có vẻ như bị suy dinh dưỡng.
"Ông ngoại, bà ngoại."
"Ông ngoại, bà ngoại."
Tần Khê và Tần Tuyết vội vàng gọi.
Tần Khê tiến lên nhận chiếc túi bà ngoại xách trên tay, lại gần đã ngửi được mùi khai nồng bốc ra từ người ông ngoại.