Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
—
Bị biểu ca hỏi trúng tim đen, Trần Tùng Hiền thoáng chột dạ, vẻ mặt lúng túng, ấp a ấp úng mãi mới thốt ra được:
“Biểu ca… anh thần thông quảng đại, xưa nay chuyện gì anh cũng xử lý được. Em không dám để ông nội hay mẹ biết đâu, lại càng không thể tự mình ra mặt gặp người ta. Anh giúp em đi… đuổi cô ta về là xong.”
Năm đó, chính ông nội là người gật đầu chỉ định con dâu nuôi từ bé. Việc ấy chẳng ai dám xen vào. Giờ nếu hắn tự ý tống cổ người ta, lỡ như sau này ông nội phát hiện, xử lý không khéo… chắc chắn xong đời.
Ban đầu, Trần Tùng Hiền định âm thầm đưa tiền rồi đuổi người về lại đại lục. Nhưng hai đêm liền hắn đều mơ cùng một giấc – trong mộng, hắn dùng một trăm vạn tống khứ cô gái về quê, tưởng đã xong chuyện, ai ngờ vài năm sau bị tra ra từ hồ sơ xuất nhập cảng, kết quả là bị ông nội đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, đến mức hét lên rồi bật dậy giữa đêm.
Giấc mộng như tiếng chuông cảnh tỉnh, khiến hắn không dám tự mình ra tay nữa.
Mà người duy nhất có thể giải quyết chuyện này một cách êm đẹp… chỉ có Trình Vạn Đình. Chỉ cần biểu ca mở miệng, xóa bỏ toàn bộ dấu vết xuất nhập cảnh, thì chuyện này vĩnh viễn chìm vào quên lãng.
Hắn tính toán trong lòng vô cùng đắc ý, chỉ là Trình Vạn Đình vẫn chưa cho lời đáp chắc chắn.
Anh hiểu rõ tính biểu đệ, vốn là người ưa phóng túng, xử sự thiếu suy nghĩ. Nhưng nhà họ Trần là đại gia tộc, Tùng Hiền lại là trưởng tôn, việc cưới một cô gái quê mùa từ đại lục thật sự không xứng. Dù trong lòng nghiêng về việc giúp, Trình Vạn Đình vẫn cố ý thử biểu đệ một phen.
Đến cuối bữa cơm, anh chỉ thản nhiên buông một câu:
“Để sau hẵng nói.”
Trần Tùng Hiền dĩ nhiên rất muốn có được câu trả lời rõ ràng, nhưng cho hắn mượn gan cũng chẳng dám ép hỏi thêm. Hắn ngoan ngoãn theo biểu ca xuống lầu, còn tự tay mở cửa xe như một con chó trung thành. Nhìn chiếc Rolls-Royce bạc thứ vừa lăn bánh, trong lòng chỉ biết thầm than trời –
Xe hơn ba trăm ngàn bảng Anh! Mình cũng muốn mua lắm chứ, vậy mà bị cha mắng một câu “phá của”, mắng cho đến giờ vẫn còn ê mặt.
Chỉ có biểu ca, người thực sự nắm quyền nhà họ Trình, muốn gì là có, chẳng ai dám cản.
Bên trong chiếc xe sang trọng, Trình Vạn Đình nhắm mắt nghỉ ngơi. Bỗng anh khẽ mở miệng hỏi:
“Con dâu nuôi từ bé của Tùng Hiền, giờ tình hình thế nào rồi?”
thư ký Dương nhanh nhẹn đáp lời:
“Nghe nói năm đó là ông cụ nhà họ Trần và phu nhân định sẵn. Nhưng thời đó đại lục với Cảng Thành không tiện đi lại, sau này bà cụ mất, ông cụ lại bệnh triền miên nên chuyện ấy cũng bị bỏ quên. Gần đây là do quản gia ở đại lục chủ động liên hệ, tin tức bị Trần thiếu ngăn lại, nên ông cụ vẫn chưa hay biết.”
Thấy đại thiếu gia chưa có biểu hiện gì rõ ràng, thư ký Dương thận trọng hỏi thêm:
“Vậy… chúng ta có cần xử lý luôn chuyện này không?”
Trình Vạn Đình hờ hững nheo mắt, lạnh nhạt đáp:
“Cứ để đấy một thời gian đã. Không thể để hắn muốn giải quyết lúc nào là được lúc ấy. Cái đuôi ấy, phải cho nó biết ngoan một chút.”
thư ký Dương hiểu ý, biết anh đang muốn dạy biểu đệ một bài học. Nghĩ đến những chuyện hoang đường của Trần Tùng Hiền trước giờ, nếu không vì nể mặt dì thì với tính cách của đại thiếu gia, chẳng đời nào anh ra tay giúp.
—
Vừa tiễn được biểu ca rời đi, Trần Tùng Hiền trong bụng đã muốn đứng dậy vỗ bàn khen mình mưu kế cao tay. Dù biểu ca chưa gật đầu, hắn đã đi trước một bước – phân phó A Huy đưa con dâu nuôi từ bé đến biệt thự ở lưng chừng núi mang danh nghĩa của biểu ca.
Tài sản đứng tên mình giờ đây dễ bị cha mẹ hoặc ông nội tra ra, không bằng tạm thời đẩy qua chỗ biểu ca. Trình Vạn Đình ngoài đại trạch nhà họ Trình thì chỉ yêu thích căn biệt thự đó.
Chuyển người qua đó, anh dù không muốn dính dáng cũng sẽ bị cuốn vào, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Thầm thấy mình xử lý mọi thứ đâu ra đấy, Trần Tùng Hiền mở cửa chiếc Bentley, thong thả lái về nhà.
Xe vừa chậm rãi rẽ vào khu biệt thự Vịnh Thiển Thủy – nơi ở của nhà họ Trần – ánh đèn hắt lên hai căn biệt thự sơn trắng liền kề nhau, soi bóng xuống bể bơi lam ngọc phía sau, càng tôn lên vẻ xa hoa.
“Về rồi đấy à? Vậy… chuyện con bé kia xử lý sao rồi?”
Trần Hoa Cao – đại bá của hắn – thấy cháu về, lập tức kéo vào một bên hỏi nhỏ.
“Ổn hết rồi. Con đưa cô ta đến chỗ biểu ca. Chắc tối nay sẽ sắp xếp cho cô ta về lại đại lục.” – Hắn che giấu chuyện biểu ca vẫn chưa hẳn đồng ý, mạnh miệng khẳng định.
“Tốt lắm.” – Đại bá mẫu Tống Tú Quyên từ trên lầu bước xuống, vừa cho ông cụ uống thuốc vừa nghe ngóng được cuộc nói chuyện. Bà mặc bộ âu phục ôm sát, vóc người đẫy đà, gương mặt phúc hậu nhưng lại toát ra vài phần châm chọc.
“Ba năm đó đúng là hồ đồ, đi định cái thứ con dâu nuôi từ bé. Nếu để con chúng ta cưới cô gái nhà quê từ đại lục, cả Hương Giang này cười vào mặt nhà mình mất.”
Trần Hoa Cao gật đầu đồng tình:
“Ba là già rồi nên lẩm cẩm, nhưng tụi mình không ngốc. Tuyệt đối không thể để con bé ấy bước chân vào cửa nhà họ Trần.”
Tống Tú Quyên cười nhạt, phụ họa thêm chồng, chẳng buồn nhớ rằng mười mấy năm trước, chính bà cũng là người từ đại lục đến đây gây dựng cơ nghiệp. Những năm nay phất lên ở Cảng Thành, nhà họ Trần giờ đã là đại hào môn, muốn gả vào đếm không xuể.
Làm sao có thể chấp nhận một cô thôn nữ bước vào cửa?
“Tùng Hiền à, kể cả ông nội con mà biết chuyện này, cô với chú cũng sẽ đứng về phía con.” – Tống Tú Quyên an ủi cháu, nhưng đáy mắt lại ánh lên suy tính riêng.
“Có điều, nghe nói biểu ca con sắp liên hôn với con gái chủ tịch ngân hàng Hối Phong rồi. Liệu nó còn có lòng đi xử lý vụ này giúp con không?”
Trần Tùng Hiền khoát tay, vẻ mặt chắc nịch:
“Cô lo xa rồi. Biểu ca của con là người nghiêm chỉnh, ngay cả ruồi muỗi còn không dám bay gần. Dượng có muốn ép gả, thì cũng chưa chắc được việc đâu. Nếu có ngày anh ấy chịu nói chuyện yêu đương với ai, con sẵn sàng dập đầu tạ lỗi.”
Nghe vậy, ý cười trong mắt Tống Tú Quyên càng sâu, bắt đầu âm thầm tính toán chuyện gả con gái vào nhà họ Trình.
Dù nhà họ Trần lớn mạnh, nhưng so ra vẫn còn kém một bậc. Nếu thật sự kết thân với nhà họ Trình, đó mới là đại phúc!
—