Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Nguyên chủ phí nửa đời người, kết cục tay trắng. Nhưng Lâm Khả Doanh không muốn lặp lại bi kịch đó.
Nếu đã không muốn cưới – càng tốt. Một trăm vạn – nhận rồi đi luôn!
Vào năm 1980, một trăm vạn là số tiền trên trời. Đổi ra tiền nhân dân tệ cũng hơn ba mươi vạn. Khi mà tám hào đã mua được một cân thịt, năm sáu trăm là có thể mua một chiếc TV trắng đen, thì ba mươi vạn là số tiền đủ để mua vài căn nhà lớn ở thủ đô.
Cầm tiền trở về đại lục, mua nhà, đầu tư, mở cửa hàng – chẳng mấy mà sống sung sướng.
“Quý khách thân mến, tàu sắp cập bến Cửu Long Thương…”
Giọng thông báo vang lên bằng cả tiếng Quảng và tiếng phổ thông, kéo Lâm Khả Doanh ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô vuốt lại mái tóc rối, quay người chạy về khoang tàu để thu dọn hành lý.
Tầng một của con tàu đang tràn ngập không khí náo nhiệt. Điệu The Blue Danube vang lên êm ái, tiếng cười nói, tiếng ly rượu cụng nhau lan ra khắp đại sảnh. Các thương nhân, tinh anh nâng ly champagne, dõi theo từng bước khiêu vũ nhịp nhàng giữa sàn nhảy.
Lâm Khả Doanh không dành một chút tâm trí nào để thưởng thức khung cảnh ấy. Cô vội vã thu dọn hành lý, hoàn toàn không nghe thấy những lời bàn tán đang râm ran nổi lên trong đại sảnh.
“Nghe nói Trình đại thiếu với chủ tịch Trình quan hệ không hòa thuận, ngay trong hội đồng quản trị còn tranh cãi kịch liệt…”
“Trình đại thiếu vừa trẻ tuổi vừa có tiền, mới bấy nhiêu tuổi đã khiến Hoàn Vũ vận tải sôi động cả thị trường, hơn đứt đám công tử chỉ biết đua xe tán gái. Vậy mà chủ tịch Trình còn chưa vừa ý, đúng là không biết thế nào là đủ!”
“Nghe đâu chủ tịch Trình muốn sắp xếp cho cậu ấy kết hôn với con gái nhà Hối Phong, nếu thành thì nhà họ Trình ở Cảng Thành đúng là muốn một tay che trời rồi!”
Chuyến tàu cập cảng Cửu Long Thương — chính là một trong năm tàu hàng trọng yếu của Hoàn Vũ tập đoàn, được mua từ Mỹ bảy năm trước với giá chín trăm nghìn đô la.
Sau khi bàn tán chán chê chuyện gia chủ của Hoàn Vũ, đám hành khách bắt đầu lục tục xuống tàu.
Trong dòng người tấp nập bước qua boong, nổi bật giữa những bộ vest bóng bẩy là một cô gái mặc áo sơ mi hoa màu xanh biển, tóc tết hai bên, trông như thể xuyên thẳng từ đại lục sang, lạc lõng hoàn toàn với khung cảnh sầm uất này.
Lâm Khả Doanh đứng giữa bến tàu, nhìn những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau, phía sau là cảng biển hối hả bốc dỡ hàng hóa. Sự náo nhiệt ấy quá mức choáng ngợp, khác xa với những gì cô từng quen thuộc.
Cô nghe không hiểu tiếng xung quanh, cũng chẳng biết vị hôn phu của mình họ gì. Trong trí nhớ của nguyên chủ, nhiều nhất chỉ gọi là đại thiếu gia, thỉnh thoảng lắm mới có một tiếng Tùng Hiền ca lướt qua.
Cô nhớ trong sách từng nhắc rằng, sẽ có người đến bến tàu đưa tín vật đến đón cô.
Đảo mắt một vòng, quả nhiên — trong đám đông có một người đàn ông trẻ tuổi đang cầm khăn thêu mẫu đơn tiến lại gần.
“Là Lâm Khả Doanh tiểu thư phải không?”
Một giọng quê nhà vang lên, khiến trái tim cô bỗng dịu lại.
“Lâm tiểu thư, đại thiếu gia nhờ tôi tới đón.”
Người thanh niên tên A Huy, cầm theo chiếc khăn tay làm tín vật, nhẹ giọng xác nhận.
A Huy từng nhập cư trái phép vào Cảng Thành năm năm trước, được nhà họ Trần cưu mang, nhờ có sức vóc và khả năng mà trở thành vệ sĩ thân tín.
Lâm Khả Doanh được đưa lên xe hơi cao cấp, ngồi trong khoang xe êm ái, nhìn ra cảnh đường phố vội vã ngoài kia, không khỏi tròn mắt tò mò.
⸻
Cùng lúc đó, tại trụ sở Di Hòa ở Vịnh Đồng La
Người đàn ông mặc vest đen bước ra từ tòa nhà, khí chất lạnh lùng. Anh không nói một lời, lên chiếc Rolls-Royce bạc đang chờ sẵn bên đường.
Vừa ngồi vào ghế, động cơ khởi động, tiếng thư ký Dương vang lên từ hàng ghế sau:
“Đại thiếu gia, nếu cuộc gặp với phía Di Hòa hôm nay bị chủ tịch biết được…”
Trình Vạn Đình vẫn đang lật tờ báo tài chính. Ánh mắt lạnh lẽo liếc qua, thư ký Dương lập tức ngậm miệng.
“Chuyện này đừng để lão gia biết.” Anh bình thản nói.
“Vâng…” Thư ký Dương gật đầu, giọng đầy lo lắng. “Cửu Long Thương bây giờ là miếng mồi béo, Di Hòa không nỡ nhả, còn có họ Lưu cũng đang nhòm ngó. Muốn nuốt được, không dễ đâu.”
“Cứ để họ đánh trước. Cổ phiếu rồi cũng bị đẩy giá thôi. Chúng ta chỉ cần chờ biến động.” Trình Vạn Đình nói, mắt vẫn không rời trang báo.
Lúc lật sang trang giải trí, thấy tiêu đề to đùng về chuyện bê bối của Trần Tùng Hiền, ánh mắt anh thoáng hiện chút bất đắc dĩ:
“Bảo cậu ta dẹp bớt mấy trò gây chuyện lại, suốt ngày lên báo, chỉ khiến dì đau đầu.”
“Vâng…”
Xe đang bon bon trên đường thì thư ký Dương sực nhớ, vội nói thêm:
“À, Trần thiếu có lời mời cậu dùng bữa ở Văn Hoa.”
Trình Vạn Đình vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến cuối tháng là sinh nhật dì, anh đổi ý, gật đầu đồng ý.
—
Văn Hoa khách sạn
Trong phòng riêng tầng 23 yên tĩnh kín đáo, Trần Tùng Hiền ngoan ngoãn ngồi đối diện Trình Vạn Đình, thái độ cung kính khác hẳn thường ngày.
Trình Vạn Đình lớn hơn cậu ba tuổi, nhưng đã nhiều lần phải dọn hậu quả cho mấy trò tai tiếng của cậu em họ này. Hôm nay cũng không ngoại lệ:
“Dì sức khỏe không tốt. Nếu cậu còn coi trọng dì thì bớt lên mấy mặt báo linh tinh đi.”
“Biết rồi biết rồi!”
Trần Tùng Hiền ngồi thẳng lưng, vẻ mặt ăn năn. Dù bình thường chẳng ai quản được cậu, nhưng mỗi lần bị biểu ca dạy dỗ vẫn phải nghe lời. Dù sao thì — trong nhà, người duy nhất cậu nể là Trình Vạn Đình.
Người có thể một tay nắm giữ nửa thị trường vận tải của Cảng Thành, không thể không phục.
“Biểu ca, lần này em thật sự có chuyện cần nhờ. Là về con dâu nuôi từ bé ở đại lục…”
“Con dâu nuôi từ bé?” Trình Vạn Đình cau mày, giọng mang theo chút không tán đồng.
“Thật sự là hồi còn bé ông nội em tự định, giờ là thời đại nào rồi còn giữ mấy lời hứa vô lý đó. Nghe nói cô ấy là một cô gái từ miền Bắc đại lục, vừa đến Cảng Thành hôm nay.”
Trần Tùng Hiền rõ ràng là cực kỳ bài xích. Bạn gái cậu toàn là minh tinh, tiểu thư, không đời nào chấp nhận cưới một cô gái từ nông thôn đại lục.
“Nếu để ông nội gặp cô ấy, chắc chắn bắt em cưới. Biểu ca, anh nhất định phải cứu em! Em đã cho A Huy đi đón cô ấy rồi, nhưng tuyệt đối không thể để ông nội biết!”
Trình Vạn Đình đặt đũa xuống, ánh mắt sâu thẳm, ngữ khí trầm ổn:
“Vậy cậu muốn anh giải quyết thế nào?”