Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Mùa hè năm 1980.
Nắng gay gắt trải khắp mặt biển, những tia sáng như bụi vàng vỡ tan lấp lánh nhấp nhô theo từng con sóng. Xa tít giữa vùng biển quốc tế, một con tàu hàng bốn tầng màu trắng đang rẽ sóng tiến về phía trước, thân tàu vững chãi cắt qua từng lớp bọt biển trắng xóa.
Trên boong tàu, gió biển mằn mặn quất qua mặt, Lâm Khả Doanh đứng tựa lan can, ánh mắt nhìn về phía đông nam. Ở hướng ấy, chỉ còn một vệt nhòe nhạt mơ hồ như bóng dáng của đại lục.
Chiếc tàu này xuất phát từ Ninh Thị, điểm đến là Cảng Thành, chất đầy hàng hóa nhẹ, chuẩn bị lên tàu viễn dương để xuất khẩu – một phương thức trọng yếu để Ninh Thị thu về nguồn ngoại tệ.
Ngoài khoang hàng ở tầng thấp nhất, con tàu có ba tầng sinh hoạt. Tầng một là đại sảnh lớn thông với phòng ăn. Suốt năm ngày đi biển, tại đây đã tổ chức không ít buổi hòa nhạc và dạ tiệc, món ăn cũng phong phú và tinh tế.
Hai tầng trên dành cho những người có địa vị: thương nhân, quan chức, người có tiếng tăm. Lâm Khả Doanh từng nghe nói, trên tàu có không ít nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu.
Dĩ nhiên, cô không được xếp vào hai tầng xa hoa ấy. Cô cùng nhóm thủy thủ ở tại một căn phòng nhỏ bên cạnh đại sảnh tầng một. Diện tích hạn hẹp, tiện nghi sơ sài, nhưng với một người không có giấy thông hành chính quy, đây đã là đãi ngộ ngoài mong đợi.
So với việc liều mạng vượt biên bằng thuyền nhỏ, đây đã là lựa chọn quá tốt.
Tựa vào lan can, gió thổi tung những lọn tóc con lòa xòa trước trán, hai bím tóc đen mượt đậu trên vai. Trên người là chiếc áo bông hoa nhí màu xanh biển đã sờn, phối với quần dài đen. Không cần nhìn xung quanh, Lâm Khả Doanh cũng cảm nhận được từng ánh mắt dò xét.
Không lời nào được nói ra, nhưng ánh nhìn khinh miệt và ghét bỏ không hề che giấu.
Cúi xuống nhìn bộ dạng mình, Lâm Khả Doanh cũng không thể không thừa nhận vẻ ngoài quê mùa này khiến cô trở nên lạc lõng. Nhưng cô không còn cách nào khác – trong túi chẳng còn một xu.
Ba ngày trước, một người tên Lâm Khả Doanh vừa mới được tăng lương sau mười năm miệt mài, cũng vừa mua được căn hộ đầu tiên trong đời. Sau ca làm thêm cuối cùng, cô qua đời đột ngột. Linh hồn của một người từ thời hiện đại xuyên vào thân thể này – trùng tên, trùng họ – trong một quyển tiểu thuyết niên đại văn, và bắt đầu lại từ con số không.
Nguyên chủ xuất hiện trong truyện khi chưa có địa vị, xinh đẹp nhưng tự ti vì hoàn cảnh. Cô trở thành cái nền để nữ chính tỏa sáng: si mê nam chính, hết lòng hy sinh, đối đầu với nam phụ thứ hai vì nữ chính, cuối cùng bị ép cưới một nam phụ thứ ba cố chấp và lạnh lùng. Dù là thời kỳ kinh tế phát triển, cuộc sống của cô ta vẫn long đong, khổ cực, chẳng có lấy một ngày yên ổn.
Thông tin về gia thế nguyên chủ trong truyện rất ít. Khi còn nhỏ, cha mẹ mất sớm, được một gia đình phú thương cứu giúp và nhận nuôi. Họ định sẵn cô là vợ tương lai cho đại thiếu gia trong nhà, cho học hành đầy đủ, chăm sóc kỹ lưỡng.
Nhưng hạnh phúc chóng tàn.
Hai năm sau, thời cuộc biến động, gia đình phú thương dù đã chuẩn bị vẫn không tránh khỏi rủi ro. Họ bán tài sản, gom tiền bỏ trốn, di dời cả nhà sang Cảng Thành. Chỉ những người có quan hệ máu mủ mới được đi theo. Nguyên chủ – chỉ là con dâu nuôi – cùng với quản gia, người làm, đều bị bỏ lại.
Nhiều năm sau cũng không có tin tức. Nguyên chủ một mình đến Hương Giang tìm người thân, nhưng bị từ hôn. Trở về đại lục, cô bước vào mối quan hệ rối rắm kéo dài hơn hai mươi năm với nam chính, nam phụ thứ hai, và cả nam phụ thứ ba.
Vừa xuyên đến, Lâm Khả Doanh đã thấy choáng váng.
Tới Cảng Thành, nếu không tìm được người thân, một cô gái từ đại lục sẽ khó tránh khỏi kỳ thị. Quay về đại lục thì cả đống tình tiết rối rắm đang chờ. Nhưng giờ phía trước và phía sau chỉ toàn biển cả, không còn đường lui. Chỉ có thể đến Cảng Thành rồi tính tiếp.
Lật lại ký ức về cốt truyện, Lâm Khả Doanh nhớ đến một chi tiết quan trọng: vị hôn phu đại thiếu gia – đẹp trai, giàu có, rộng rãi – nhưng cực kỳ chán ghét kiểu hôn nhân phong kiến. Thà trả một khoản tiền bồi thường khổng lồ – một trăm vạn – còn hơn phải cưới cô gái từ đại lục.