Thập Niên 80: Đại Mỹ Nhân Hương Giang

Chương 28

Trước Sau

break

Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Buổi chiều hôm đó, trước giờ mở quán, Hà A tỷ dắt Đình Đình và Lâm Khả Doanh đi xem thử căn hộ mẫu ở Cảng Đảo.
Tờ rơi thì lạnh lùng khô khan, nhưng khi tận mắt thấy tòa nhà mười sáu tầng sừng sững giữa đất trời, tường trắng ngói xanh, thiết kế hiện đại, ánh mắt của Hà A tỷ lập tức thay đổi.
Mỗi tầng có bốn căn hộ, diện tích lần lượt là 455, 500 và 550 feet vuông—tức khoảng hơn 40 đến 50 mét vuông, hai phòng một sảnh, không gian vừa đủ.
Thiết kế thời đó còn đơn giản, vuông vức, ít những kiểu hình thù kỳ quặc như thời hiện đại.
Nhìn căn hộ tinh tươm như thế, chút do dự trong lòng Hà A tỷ cũng dần nghiêng về một bên.
Lâm Khả Doanh cũng thích, cô nhớ rõ kiếp trước mình vừa được thăng chức thì vội vàng mua nhà, chưa kịp hưởng thụ thì đã đột tử vì tăng ca.
Lúc nhân viên sale đang hăng hái giới thiệu, thấy mẹ con Hà A tỷ có vẻ quan tâm, lập tức nói như rót mật vào tai, còn đặc biệt nhấn mạnh rủi ro của nhà ở xã hội do chính phủ cấp—có thể bị thu hồi bất cứ lúc nào.
Lâm Khả Doanh cũng lọt vào tầm ngắm của nhân viên bán hàng. Nghe nói cô sắp quay về đại lục, người kia càng không muốn bỏ qua, lập tức bám lấy cô:
“Lâm tiểu thư, người từ đại lục giờ ai cũng sang đây mua nhà hết! Hôm qua vừa có người đặt mua hai căn trên tầng mười ba đó!”
“Không có giấy tờ thân phận vẫn mua được?” Cô quả thực có chút dao động.
Bây giờ mua nhà ở Cảng Thành là đầu tư lời nhất. Dù không kịp ăn ngay, nhưng chỉ cần đợi mười năm sau là bùng nổ.
“Được chứ!” Nhân viên sale cười đầy tự tin. Bất động sản mà, chỉ cần khách muốn mua, chuyện gì cũng giải quyết được!


Hai ngày nữa là Lâm Khả Doanh sẽ quay lại đại lục, chuyện mua nhà vẫn chưa quyết được, đêm đến cô vẫn thấy lăn tăn, nghĩ bụng để mai tính tiếp, xem có nên “động thủ” hay không.
Nhưng cũng vì chuyến lượn vòng hôm nay mà khi cô trở về biệt thự lưng chừng núi, trời đã khuya.
Xe dừng lại trước cổng biệt thự số 5, cô vừa trả tiền, phía sau liền lóe lên một luồng đèn xe chói mắt khiến cô phải nheo mắt lại.
Dưới ánh đèn xe, thư ký Dương nhận ra người phía trước, thấp giọng nhắc nhở người đàn ông đang tựa đầu nghỉ ngơi trong xe:
“Đại thiếu gia, tới rồi. Lâm tiểu thư cũng vừa về.”
Trình Vạn Đình chậm rãi mở mắt, trong tầm nhìn lờ mờ là bóng dáng xinh đẹp phía trước đang khuất dần trong ánh đèn.
Anh lạnh giọng hỏi:
“Giờ này còn đi đâu về?”
“Để tôi điều tra.” Thư ký Dương lập tức nghiêm túc ghi nhớ.
Lâm Khả Doanh nhận ra chiếc siêu xe quen thuộc, nụ cười lập tức nở trên môi, chủ động tiến lại gần:
“Đại thiếu gia, thư ký Dương.”
Thư ký Dương cũng niềm nở chào lại, ánh mắt lấp lánh ý trêu đùa:
“Lâm tiểu thư trông có vẻ chơi vui lắm.”
“Cũng… tạm được ạ.” Cô cười cười, có phần chột dạ, sợ lát nữa sẽ bị vị hôn phu truy hỏi chuyện tối nay, liền tranh thủ nhanh chóng rút lui.
Dù gì cũng chỉ còn ít ngày nữa là phải quay về đại lục, cô chỉ muốn yên ổn gom ít tiền lên thuyền thôi.
Cả ngày chạy khắp nơi, về đến biệt thự là cô liền đi tắm nước nóng, thay một bộ đồ sạch sẽ cho thoải mái. Mấy hôm nay bị huấn luyện đến quen tay, cô như phản xạ có điều kiện, nhanh nhẹn ôm đống tài liệu học ngôn ngữ leo lên thư phòng lầu hai.
Chỉ là lần này, cô gõ cửa mấy tiếng cũng không thấy ai đáp lại. Lâm Khả Doanh do dự vài giây rồi đẩy cửa bước vào, giọng nói nhẹ như gió:
“Đại thiếu gia?”
Lạ thật, người này mỗi ngày đều ở đây chờ cô mà, còn kiêm luôn vai trò “thầy giáo nghiêm khắc” nữa.
Cô đảo mắt một vòng quanh thư phòng, chẳng thấy bóng dáng ai. Chỉ có tiếng nước lách tách như vọng lại từ xa xăm.
Chưa kịp nghĩ nhiều, trong đầu cô bỗng lóe lên một suy nghĩ—tối nay A Mai có nhắc gì đâu, là cô tự động lên đây!
Lâm Khả Doanh ôm đầu đầy hối hận.
Mấy ngày mà đã thành thói quen, chưa được gọi đã vội vã lên lớp, chẳng phải là quá nhiệt tình rồi sao?
Đúng lúc cô định xoay người rời khỏi, cánh cửa nhỏ trong thư phòng bất ngờ mở ra.
Từ phía sau cánh cửa ấy, một người đàn ông cao lớn bước ra, trên người chỉ khoác hờ chiếc áo choàng tắm màu trắng. Tay anh còn đang buộc lại dây lưng, động tác vừa vặn, đơn giản mà toát lên vẻ trầm ổn lạnh nhạt vốn có.
Ánh mắt cô như dán chặt vào cơ bụng săn chắc thoáng lộ ra trong tích tắc, rồi lập tức bị chiếc áo choàng che kín lại.
“Cái… cái đó…” Giọng cô có phần líu lưỡi, bối rối lùi về sau một bước, “Em… em đi nhầm. Em xin lỗi! Không làm phiền nữa!”
Vừa nói, cô vừa vội vã quay người định chạy ra ngoài, tay còn chưa kịp kéo cửa thư phòng thì phía sau đã vang lên giọng nói quen thuộc, trầm thấp như dòng suối đêm:
“Lại đây.”
Lâm Khả Doanh đứng khựng lại, tim như đánh trống. Trời ơi… lần này cô đúng là tự chui đầu vào rọ rồi!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc