Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
—
Ngoài ra, cô còn gửi cả một đống quần áo đã mua về nhà Hà a tỷ. Chờ đặt chân yên ổn ở đại lục, cô sẽ nhờ Hà a tỷ đóng gói gửi sang, sau đó chậm rãi tìm người mở cửa hàng, bắt đầu hành trình làm ăn mà trong đầu cô đã lên kế hoạch từ lâu.
Chỉ là điều khiến người ta buồn bực nhất—vị hôn phu kia không biết trúng gió gì, dạo gần đây lại về lưng chừng núi ở mỗi tối. Hại cô mỗi ngày đều phải canh giờ anh tan làm để vội vã quay về trước, không quên sắm vai cô con dâu nuôi từ bé vừa si mê vừa biết điều.
Thế giới tự do tự tại của Lâm Khả Doanh vì thế mà bị giới hạn ít nhiều.
Cũng may ban ngày không ai quản thúc, cô vẫn có thể đi loanh quanh khắp Cảng Thành, chỉ cần tránh những khu vực bang hội lộn xộn là được.
Đình Đình sau khi hồi phục bệnh tim đã quay lại trường học. Sau giờ tan học thường dẫn cô ghé các tiệm quanh trường ăn trứng gà lộn, uống nước đường, ra dáng một người mời khách rộng tay.
Ngay cả bác sĩ Tiểu Hoắc cũng đôi khi xuất hiện, nói là trúng ngày nghỉ, liền đi cùng cô và mấy học sinh trung học rong ruổi khắp các con phố, đặc biệt còn nhiệt tình giới thiệu phong tục địa phương của Cảng Thành cho cô.
Đình Đình ghé tai thì thầm với cô:
– Khả Doanh tỷ, anh Tiểu Hoắc chắc là đang theo đuổi tỷ rồi.
Lâm Khả Doanh liếc một cái, nghĩ bụng đúng là con gái mới lớn, rất thích hóng chuyện.
– Không có đâu, trẻ con đừng suy nghĩ nhiều. – Cô cười nhẹ đáp.
Nhưng Đình Đình lại rất tin vào khả năng “soi” của mình, xem phim truyền hình nhiều rồi, cảm giác không thể nào sai được. Ít nhất thì, anh Tiểu Hoắc kia chắc chắn là có tình ý với Khả Doanh tỷ.
Ba người vừa ra khỏi cổng trường thì gặp A Cường lớp trên, cả đám tụ lại như thường lệ. Lâm Khả Doanh một tay cầm cơm xá xíu nước mật, một tay uống trà sữa trân châu, ăn đến vô cùng thoả mãn.
Trước khi về lại biệt thự, cô còn ghé qua chỗ bán sỉ quần áo ở khu chợ đêm, chọn thêm vài món thời trang mới, tiện tay lấy thêm vài đôi bông tai và dây chuyền như của mấy minh tinh điện ảnh. Lão bản thấy cô ăn nói khéo léo, hài hước lại có khiếu mặc cả, bèn hào phóng tặng thêm một chiếc cà vạt sọc đỏ thẫm.
Lão cười hì hì:
– Mỹ nhân à, cái này đem tặng bạn trai là hợp lắm đó.
Lâm Khả Doanh liếc nhìn bác sĩ Tiểu Hoắc – người vừa giúp cô xách đồ – rồi im lặng.
Cái này sao dám tặng? Tặng cà vạt cho đàn ông ám chỉ quá rõ ràng rồi còn gì.
Cô đành nhét chiếc cà vạt kia vào trong túi đồ của mình. Ai bảo chỉ đàn ông mới được đeo cà vạt? Phụ nữ cũng có thể tự mình mang.
Sau một ngày ăn chơi vui vẻ, Lâm Khả Doanh trở lại biệt thự lúc chập choạng 7 giờ. Dựa theo thói quen của vị hôn phu, bình thường anh phải 9, 10 giờ mới về, nên cô còn dư thời gian để chuẩn bị đóng vai người con gái si tình mong ngóng anh quay lại.
Không ngờ, vừa bước vào biệt thự, A Mai đã kéo tay cô lại, vừa làm động tác tay chân vừa cố dùng tiếng Quảng Đông chậm rãi báo cáo:
– Lâm tiểu thư, đại thiếu gia buổi chiều đã về rồi, còn hỏi cô đi đâu.
Lâm Khả Doanh sững người.
Vị hôn phu kia hôm nay không đi làm à? Sao lại rảnh rang mà về sớm thế này!
Khi vào đến phòng khách, cô đã thấy Trình Vạn Đình ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, bóng anh to lớn như núi.
Phòng không bật đèn, anh ngồi lặng trong bóng tối, ánh mắt khó dò.
– Em mỗi ngày đi chơi như vậy, xem ra rất vui vẻ.
Giọng anh trầm và lạnh, không nghe ra được cảm xúc.
– Đại thiếu gia… – Cô xoay chuyển suy nghĩ trong đầu thật nhanh, lập tức tìm cớ – Hôm nay sao anh về sớm vậy? Em đi dạo một vòng, tiện thể… mua cho anh cái cà vạt.
Chợt nhớ ra món quà được tặng kia, Lâm Khả Doanh vội lấy từ túi đồ ra đưa tới.
– Nhưng mà đồ rẻ tiền như thế này… thật sự em không dám đưa cho anh. – Cô nhìn vị hôn phu toàn thân sang trọng, từng món đều là đồ thủ công cao cấp, đúng là không hợp để phối cùng loại hàng vỉa hè kia.
Dù sao cô cũng không định thật sự tặng, chỉ cần tìm lý do hợp lý là được.
Trình Vạn Đình sớm đã biết hành tung của cô từ Dương Minh Huy. Khi nghe nói cô ra ngoài gặp bác sĩ Tiểu Hoắc, anh cau mày hỏi:
– Vậy là, em đi cùng bác sĩ ở bệnh viện Mary?
Tiếng chuông cảnh báo trong đầu cô réo vang, vội giải thích:
– Em muốn mua cà vạt cho anh, nên mới nhờ một người bạn nam tư vấn. Hôm nay gặp bác sĩ Tiểu Hoắc cũng chỉ là để hỏi xem đàn ông chọn cà vạt thế nào cho đẹp.
Nói xong, cô thấy người kia trong ánh trăng nhàn nhạt ngẩng đầu lên, mắt anh như đang chiếu vào bóng cô, ánh nhìn ấy sâu không thấy đáy, thậm chí còn có phần dịu dàng.
– Tốt nhất là vậy. – Anh khẽ nuốt xuống cổ họng, rồi đứng dậy lên lầu. Trước khi đi, chỉ để lại một câu:
– Trên bàn có sách cho em, học hành tử tế vào.
Lâm Khả Doanh chưa kịp nghĩ sâu về thái độ của anh, đã bị chồng sách như núi trên bàn dọa sợ.
Mình chỉ thuận miệng nói học vài câu tiếng Quảng Đông thôi mà, anh tìm đâu ra nhiều tài liệu thế? Còn có cả sách giáo khoa tiểu học nữa?!
Từ khi thi đại học đến nay đã qua mấy năm, thậm chí thời gian học đại học cũng nhạt nhòa, giờ thấy lại đống sách vở kia chỉ thấy đau đầu.
Chưa hết, đến 9 giờ tối, khi cô đang định lôi báo giải trí của Cảng Thành ra đọc, cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ.
Cô vội giấu tờ báo giật gân dưới gối, cầm đại một cuốn sách giáo khoa đặt trên bàn, rồi làm ra vẻ nghiêm túc.
– Mời vào.
Ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc:
– Lâm tiểu thư...
Nghe giọng A Mai ngoài cửa, Lâm Khả Doanh mới thở phào nhẹ nhõm, sống lưng đang căng cũng thả lỏng theo. Nhưng câu nói tiếp theo của A Mai lại khiến cô lập tức căng thẳng trở lại.
– Đại thiếu gia bảo cô mang sách lên thư phòng.
Lâm Khả Doanh: ?
…
Cô từng nghe nói thư phòng của vị hôn phu là nơi cấm địa. Dù sao cũng là nhà thương gia, ai biết được trong đó có bao nhiêu tài liệu cơ mật giá trị cả trăm triệu?
Lúc đứng trước cửa thư phòng ở lầu hai, cô vẫn không khỏi thắc mắc.
Anh có ý gì đây? Còn để cô bước vào cả thư phòng?
Gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ đóng hờ, cô nghe bên trong vọng ra một giọng nói nhàn nhạt:
– Vào đi.
Cô đẩy cửa bước vào, toàn bộ không gian thư phòng hiện ra rõ ràng trước mắt. Bố cục đơn giản mà lạnh lùng, thảm lông dày màu xám sẫm lót kín sàn như thể đặt chân lên tầng mây, giữa phòng đặt một bộ sofa gỗ đỏ và bàn trà tông màu trầm, thấp thoáng khí chất uy nghiêm.
Thảm trải dài đến tận kệ sách ven tường—một mặt kính lớn dựng đứng, kín bưng sách từ sàn đến trần, mênh mông như biển.
Bàn làm việc hình chữ nhật bằng gỗ đỏ đặt ngay chính giữa. Vân gỗ tự nhiên, ánh lên vẻ u trầm dưới ánh đèn dây tóc.
Trình Vạn Đình đang ngồi sau bàn làm việc, trên mũi là cặp kính gọng vàng, áo vest treo trên giá, người chỉ mặc sơ mi trắng, càng khiến khí chất cấm dục lộ rõ mồn một.
Lâm Khả Doanh lặng lẽ ngắm anh trong một giây, rồi tự nhắc mình tỉnh táo lại.
Trình Vạn Đình ngẩng lên, môi mỏng khẽ nhếch:
– Em đang học bài à?
Lâm Khả Doanh: …
Anh nghĩ mình là giáo viên kiểm tra bài tập à?
Trong lòng có nghĩ gì đi nữa, cô cũng không dám kể việc mình vừa đọc báo lá cải.
– Vâng, em học nghiêm túc lắm.
Câu “học nghiêm túc” vừa dứt, lập tức bị anh nắm lấy sơ hở. Anh liên tục hỏi mấy câu kiểm tra, bắt cô lắp bắp trả lời, mãi đến khi tìm được cớ chuồn ra ngoài mới thoát.
Vị hôn phu này dạo gần đây lại phát điên cái gì vậy, đột nhiên hứng thú kiểm tra bài?
Sau một ngày chạy vạy bên ngoài, đến đêm còn bị "thẩm vấn" và học hành cưỡng bức, Lâm Khả Doanh chỉ thấy mệt rã rời. Cô rửa mặt rồi leo lên giường ngủ say như chết.
Sáng sớm hôm sau, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhưng dứt khoát vang lên, kéo cô ra khỏi giấc mơ còn dang dở.
– Ai đấy ạ? – Cô dụi mắt lồm cồm bò dậy, chưa kịp nghe thấy ai đáp đã phải mở cửa.
Vừa hé mở cánh cửa, cô liền thấy một người đàn ông cao lớn đứng bên ngoài.
Bóng anh như che cả ánh sáng phía sau, tựa vách núi sừng sững. Chỉ có chiếc sơ mi trắng trên người anh là làm dịu đi phần nào khí thế sắc bén, mang theo vài phần ôn nhã.
Tiếng chuông báo tám giờ vừa vang lên từ chiếc đồng hồ treo tường dưới tầng, Lâm Khả Doanh nheo mắt, nhìn Trình Vạn Đình đang đứng trước mặt, không khỏi thắc mắc: Sao sáng sớm như thế anh đã tới cửa phòng cô?
Giọng nói trầm thấp cất lên, không nhanh không chậm:
– Giúp tôi thắt cà vạt.
Lâm Khả Doanh thấp hơn anh gần cả cái đầu, giờ phút này đứng ngẩn người nhìn cổ áo trắng lộ ra trước mắt, quả thực là đang thiếu một chiếc cà vạt thủ công cao cấp.
Chỉ có điều… chiếc cà vạt duy nhất cô có lại là loại được tặng kèm khi mua đồ, giá chỉ hai đồng ở vỉa hè!