Thập Niên 80: Đại Mỹ Nhân Hương Giang

Chương 23

Trước Sau

break

Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️

Dương Minh Huy đi theo Trình Vạn Đình đã hơn mười năm. Năm đó suýt mất mạng trong một vụ ẩu đả ở khu xóm nghèo, được anh cứu một mạng, lại còn nâng đỡ đưa từ kẻ lưu manh đầu đường xó chợ trở thành thư ký thân cận của người đứng đầu giới tài phiệt Cảng Thành.

Năm ngoái kết hôn, Trình Vạn Đình còn tặng anh một căn hộ rộng cả trăm mét vuông làm của hồi môn. Thu nhập một năm đã vượt mốc hai trăm ngàn, ở đất Cảng này cũng coi như ngẩng mặt làm người.

Với Dương Minh Huy, đại thiếu gia là cả cuộc đời anh. Anh tự tin mình đã quá hiểu tính cách đối phương. Nhưng dạo gần đây, những hành động của Trình Vạn Đình khiến anh mơ hồ không thể giải thích nổi, nghĩ mãi cũng chẳng tìm ra nguyên nhân.

Ví dụ như bây giờ.

Sáng sớm, sau khi tham dự vài cuộc họp ở công ty, Trình Vạn Đình hẹn ăn trưa với giám đốc Dương của ngân hàng Hối Phong tại khách sạn Văn Hoa. Bữa cơm chỉ kéo dài một giờ đồng hồ nhưng đôi bên đã đạt được thống nhất quan trọng liên quan đến cổ phần Tân Nguyệt Loan.

Theo thói quen nhiều năm, sau bữa trưa Trình Vạn Đình hẳn sẽ quay lại công ty làm việc. Vậy mà hôm nay, anh lại đột nhiên bảo tài xế rẽ vào… Trung Hoa Thư Cục.

Tài xế chờ trong xe, không dám hỏi nhiều, chỉ len lén qua kính ngó vào cửa hiệu.

Còn Dương Minh Huy đi theo vào hiệu sách thì càng cảm thấy như lọt vào sương mù. Người đàn ông mà mỗi phút đều là tiền, chưa bao giờ phí phạm thời gian, vậy mà giờ đang đứng trước giá sách, nghiêm túc chọn từng cuốn sách… vỡ lòng nhận biết mặt chữ và giáo trình tiểu học?!

Chọn kỹ đến mức… như thật sự có ý định dạy dỗ ai đó.

Nếu không phải chắc chắn Trình Vạn Đình không có con riêng, cũng chưa lập gia đình, không dây dưa với bất kỳ ai, Dương Minh Huy thật sự muốn nghĩ anh đang lén nuôi một đứa nhỏ.

– Mấy quyển này, tính tiền. – Giọng Trình Vạn Đình vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Dương Minh Huy lập tức tỉnh hồn, nhanh chóng đem cả chồng sách mang đi thanh toán.

Lên xe rồi, ánh mắt anh vẫn không nhịn được nhìn đống sách trước mặt. Càng nhìn càng thấy tò mò.

– Đại thiếu gia… chỗ sách này… là mua cho Văn Văn ạ?

Văn Văn là con gái Trình Chí Hào – em cùng cha khác mẹ với Trình Vạn Đình. Cô bé mới hai tuổi, phải gọi Trình Vạn Đình một tiếng “đại bá”.

Trình Vạn Đình liếc anh một cái, ánh mắt lạnh đến mức Dương Minh Huy lập tức im như thóc.

– Về biệt thự lưng chừng núi.

Dương Minh Huy: …?

Đây rõ ràng là giờ làm việc buổi chiều, anh thật sự… xin nghỉ?

Ngài chưa bao giờ là người rảnh rỗi bỏ việc vì chuyện cá nhân, hôm nay lại đích thân chạy về nhà. Còn mang theo chồng sách giáo khoa?

Không lẽ… không lẽ là vì Lâm tiểu thư?

Quả nhiên, khi xe về đến biệt thự, Hoa tẩu đã đứng chờ từ ngoài cổng.

– Lâm tiểu thư ra ngoài rồi, nói là hẹn bạn, chắc đi dạo phố. Người trẻ mà, cũng phải ra ngoài hít thở chút chứ đâu ở trong nhà mãi được… Mấy hôm nay ngày nào cũng đi, nghe đâu có quen một bác sĩ, dạy tiếng Quảng Đông rất có duyên. Lâm tiểu thư nói bác sĩ đó vừa đẹp trai, lại vui tính, dạy hay lắm…

Dương Minh Huy nghe đến đây, đuôi mắt giật giật.

Anh không dám quay lại nhìn đại thiếu gia. Sợ.

Trình Vạn Đình không nói gì. Ánh mắt chỉ càng lạnh hơn.

– Tôi đi tra thử xem Lâm tiểu thư đang ở đâu! – Dương Minh Huy phản xạ cực nhanh, vừa nói xong đã lôi điện thoại ra gọi người.

Lâm Khả Doanh biết thời gian ở Cảng Thành không còn nhiều, mấy ngày nữa sẽ phải rời đi. Cho nên lúc này cô ra ngoài dạo phố, vừa tranh thủ mua ít đồ ăn, vừa luyện thêm tiếng Quảng Đông trong thực tế.

Lúc trước cô từng hỏi thư ký Dương về việc đi tàu trở về đại lục. Hắn cũng tiết lộ: tuyến vận chuyển hàng hóa từ Cảng Thành về nội địa không phải lúc nào cũng có chuyến, còn phải xem lịch trình của cảng và khả năng được phép quá cảnh.

Mấy năm nay, đại lục đang từng bước mở cửa, tuyến hàng hóa giữa hai bên dần hồi phục. Cảng Thành trở thành nút giao thông trọng yếu cho dòng chảy thời đại. Muốn về, hoặc phải đi nhờ tàu thương mại lớn, hoặc… liều mạng theo những con tàu nhỏ trái phép.

Mà tàu trái phép, đa phần đều cũ kỹ, tạm bợ, chở người lậu. Đầy rẫy rủi ro, chỉ một sơ suất thôi là mất mạng giữa biển khơi.

Lâm Khả Doanh không định liều.

Cô còn nhiều kế hoạch cần làm, còn nhiều tiền cần kiếm, không thể chết dọc đường chỉ vì một chuyến tàu sai lầm.

Lâm Khả Doanh biết quý mạng, tất nhiên sẽ không liều lĩnh.

Tàu hồi đại lục cô định nhờ quá giang sẽ khởi hành sau năm ngày nữa.

Tủ quần áo vốn có hơn hai mươi bộ y phục, giờ đã được gấp gọn và đóng lại chỉ còn vài bộ thay đổi hằng ngày. Tay nải bằng vải bố cũng đã chuẩn bị xong, bên trong chỉ có vài món đồ cũ đơn sơ, nhưng lần này rời đi, cô mang theo mình một ít thành quả nho nhỏ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc