Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Bữa tối kết thúc trong vui vẻ. Khi rời khách sạn, trời đã tối hẳn. Bác sĩ Tiểu Hoắc phong độ gọi xe cho Lâm Khả Doanh, thanh toán tiền trước, rồi đích thân mở cửa xe cho cô.
Trước khi cô bước vào, anh còn hơi cúi người, cười nhẹ:
– Em thứ bảy có rảnh không? Trà chiều ở Lý Ký khá ổn, tôi nghĩ em sẽ thích. Trước đó, mình có thể đi xem phim – Sư đệ ra ngựa vừa chiếu, đánh đấm cực đã.
Lâm Khả Doanh lặng lẽ nhìn anh.
Nếu không phải sắp rời Cảng Thành, nếu không phải đời này không thể lưu lại nơi này… thì người đàn ông như anh, thật sự đáng để yêu thử một lần.
Nhưng tiếc là... không có “nếu”.
– Bác sĩ Tiểu Hoắc, tôi sắp rời khỏi Cảng Thành rồi. Anh không cần phí thời gian vì tôi đâu.
Anh vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, không hề ngại ngùng:
– Em chưa đi, thì hiện tại vẫn đang ở đây. Ăn một bữa cơm, trò chuyện một lúc, tôi không thấy phí chút nào. Hơn nữa, mình là bạn rồi, đúng không?
Lâm Khả Doanh nghẹn lời.
Anh thẳng thắn đến độ không thể phản bác, mà vẫn lịch sự, dễ chịu.
– Vậy... đến hôm đó gặp lại.
Vừa cúi đầu định bước vào xe, cô chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên – là tiếng phổ thông cứng đờ, đầy vội vã:
– Cô Lâm!
Cô ngẩng lên. Là thư ký Dương, đang chạy tới.
Anh ta bước đến chắn trước cửa taxi, ngăn cô lại:
– Chúng tôi định về biệt thự trên lưng chừng núi. Cô đi cùng luôn nhé.
Lâm Khả Doanh: Ủa?
Hôn phu của cô… nay lại chủ động thế sao?
Cánh cửa Rolls-Royce bạc lặng lẽ mở ra, khoang sau rộng rãi vốn nên thoáng đãng, hôm nay lại có chút ngột ngạt, như thể cả không khí trong xe cũng bị nén chặt lại.
Thư ký Dương mất đi vị trí quen thuộc phía sau, đành ngồi lên ghế phụ. Trong lòng bối rối, anh thỉnh thoảng lại lén liếc qua gương chiếu hậu, cố gắng quan sát tình hình phía sau.
Đại thiếu gia… thế mà lại chủ động cho người khác đi nhờ xe! Còn là người đó!
Thư ký Dương cố nén cảm giác ngờ ngợ trong đầu, tai ong ong.
Ghế sau Rolls-Royce rộng rãi đĩnh đạc, khí thế trầm ổn mà tôn quý. Lâm Khả Doanh từng thấy chiếc xe này ở triển lãm xe hơi tương lai, không ngờ xuyên về bốn mươi năm trước, cô lại được trực tiếp ngồi lên chiếc xe quý giá ấy – thậm chí còn là “đi cùng chủ xe”.
Chỉ tiếc, chủ xe hoàn toàn không hiếu khách. Từ lúc cô lên xe đến giờ, người kia vẫn vùi đầu vào tờ báo, không buồn ngước mắt.
Lâm Khả Doanh âm thầm siết chặt tay. Thời cơ quý giá như thế, không thể bỏ lỡ.
– Đại thiếu gia. – Cô cẩn thận mở lời, giọng dịu đi mấy phần. – Sao hôm nay anh lại đột nhiên muốn về biệt thự ở lưng chừng núi vậy?
Theo như cô biết, vị hôn phu này phần lớn thời gian ở với người nhà tại Vịnh Thâm Thủy, thỉnh thoảng mới ghé lại biệt thự này.
– A Trung và Hoa tẩu cứ nhắc hoài, nói nhớ anh, cứ lẩm bẩm không biết khi nào anh mới chịu quay về, còn nói phải nấu canh bổ cho anh nữa. – Cô cố gắng kéo gần khoảng cách, tiện thể tung chiêu thăm dò – biết đâu cốt truyện lại tiến thêm một bước.
Cuối cùng, anh cũng chịu hạ tờ báo.
Trình Vạn Đình hơi nghiêng đầu, ánh mắt quét sang cô gái ngồi bên cạnh – người hôm nay vì một bữa tối mà ăn diện cẩn thận, môi đỏ mắt long lanh, nụ cười nhẹ như hoa hồng giữa đêm.
Ánh mắt anh lạnh nhạt, giọng không rõ ý cười:
– Vậy là em muốn tôi quay về? Hay không muốn tôi quay về?
Lâm Khả Doanh: “…”
Câu này là ý gì? Sao lại giống như đang thử lòng?
Dù trong lòng có chột dạ, ngoài mặt cô vẫn cười tươi:
– Đương nhiên là muốn rồi!
Cô ngẩng đầu, nụ cười trong trẻo:
– Tôi ngày nào cũng mong anh về. Không về thì lại lo anh không chịu ăn uống đàng hoàng, sợ anh không biết quý trọng sức khỏe.
Cô biết nói ra những lời này sẽ khiến đối phương chán ghét. Nhưng cô cần làm đúng “cốt truyện”, cần khiến vị hôn phu lạnh lùng này phiền đến mức tự nguyện bồi thường, tự nguyện giải trừ hôn ước. Cô phải chọc giận anh, càng nhanh càng tốt!
Thư ký Dương ở ghế trước dựng thẳng tai nghe. Khi nghe thấy Lâm tiểu thư nói những lời “ngọt đến ê răng” ấy, anh suýt nữa nghẹn họng.
Từ bao giờ mà đại thiếu gia lại để một người phụ nữ ngồi bên cạnh mình, nói những lời như thế, còn không lập tức cắt ngang?
Ánh mắt anh lén lút liếc sang tài xế, không khéo lại chạm đúng ánh nhìn đối phương. Cả hai đều mím môi, nhướn mày, mặt ai cũng hiện rõ hai chữ “bát quái”, nhưng không ai dám thở mạnh.
Mãi cho đến khi tiếng nói trầm thấp đột ngột vang lên, khiến cả xe chấn động.
– Nếu đã như vậy, vậy từ hôm nay tôi sẽ quay lại biệt thự ở lưng chừng núi mỗi ngày.
Lâm Khả Doanh: Hả?
Thư ký Dương: Hả??
Tài xế: Hả???
...
Mãi đến lúc xuống xe, bước vào phòng khách dành cho khách trong biệt thự, Lâm Khả Doanh vẫn chưa kịp hiểu rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra.
Cô thầm nhủ: có khi đây là “tĩnh trước bão giông”, là điềm báo anh sắp bồi thường và dứt điểm hôn ước. Cô đã sắp rời Cảng Thành rồi, có 100 vạn thì quá tốt, mà 60 vạn cũng chẳng tệ.
Chỉ là… có phải dạo gần đây cô còn chưa đủ phiền để khiến vị hôn phu ghét thêm?
Liệu có nên chọc anh thêm lần nữa?
—
8 giờ tối, Lâm Khả Doanh mặc váy ngủ lụa màu trắng ngọc trai, viền lá sen, dáng vẻ ngoan ngoãn ngoan hiền. Cô ngồi trên giường đọc sách, tai vểnh lên nghe động tĩnh bên ngoài.
Vừa nghe tiếng bước chân, cô lập tức xách sách vở ra khỏi phòng, lặng lẽ tiến đến trước cửa phòng Trình Vạn Đình, khẽ gõ cửa, giọng ngọt như đường:
– Đại thiếu gia, tôi đang học nghe và nói tiếng Quảng Đông. Nếu có chỗ nào không hiểu, tôi có thể hỏi anh được không?
Chiêu “chủ động gây phiền” lần hai – tung ra!
Quả nhiên, người kia ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt lạnh, bình thản, nhưng lại ẩn giấu chút gì đó không nói thành lời – như đang bị quấy rầy, như đã mất kiên nhẫn.
– Tôi không có thời gian cho mấy chuyện đó. – Anh trả lời dứt khoát.
Lâm Khả Doanh ôm sách đứng nhìn theo bóng anh rời đi, nghe tiếng bước chân xa dần, lúc này mới cong môi trở lại phòng.
Tốt quá! Nhất định phải khiến anh phiền thêm vài lần nữa!
Chỉ là đêm đó, người trên tầng hai lại không ngủ yên.
Trình Vạn Đình trằn trọc, tâm trạng rối bời. Trong mơ, người con gái ấy cứ biến hóa không ngừng – khi thì váy xanh, lúc lại váy đỏ, rồi đột nhiên hóa thành dáng vẻ áo ngủ trắng, cổ áo viền lá sen, thấp thoáng làn da mịn, ánh mắt cười như không cười.
Ánh nhìn quấn lấy tâm trí anh, khiến cả giấc ngủ cũng trở nên khó nuốt.
—