Thập Niên 80: Đại Mỹ Nhân Hương Giang

Chương 21

Trước Sau

break

Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️

Vì bác sĩ Tiểu Hoắc vừa hài hước vừa thật thà, lời nói hành động đều thẳng thắn nên Lâm Khả Doanh không giận nổi. Trái lại, cô còn bật cười, nhấp một ngụm rượu vang đỏ rồi nói nửa khen nửa đùa:
– Bác sĩ Tiểu Hoắc, anh đúng là con trai hiếu thảo điển hình đấy.
Anh khẽ cười, không tỏ ý kiến:
– Ba mẹ tôi chắc cũng mừng vì tối nay không phải gặp cái “sự tồn tại chướng mắt” là tôi. Hai người họ cuối cùng cũng được yên ổn hưởng một buổi tối thế giới hai người.
Hoắc Hoa Sâm từng du học y khoa ở nước ngoài, tác phong cởi mở, nói chuyện thẳng thắn đến mức đôi lúc kỳ lạ. Nhưng cũng chính sự chân thành đó khiến người ta khó mà không quý mến.
Ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Lâm Khả Doanh, anh đã xác định tâm ý. Còn cô, trong khung cảnh nhà hàng Tây yên tĩnh lãng mạn, ngồi đối diện một người hiểu biết, lịch sự lại vui tính, cũng thấy buổi tối hôm nay không hề tệ.
Chỉ là càng về sau, cô bỗng cảm thấy không khí xung quanh như đặc lại. Như thể có ánh mắt ai đó, lạnh như kim nhọn, đang quét thẳng về phía mình.
Lâm Khả Doanh khẽ nhíu mày, theo phản xạ nhìn về phía cửa sảnh khách sạn.
Một đoàn người vừa đi ngang, vệ sĩ dàn hàng trước sau – nghiêm chỉnh, long trọng. Nhìn dáng vẻ ấy, chắc chắn là đại nhân vật nào vừa rời khỏi.
May thay người đó vừa đi, cảm giác căng thẳng cũng biến mất. Cô tiếp tục dùng bữa, thỉnh thoảng còn thấy bàn bên cạnh có người cầu hôn bạn gái, hoa hồng, nến thơm rực rỡ. Thật chẳng khác gì cảnh trong phim.

Trong khi tầng một đang ngập tràn không khí lãng mạn, thì tại tầng 26 – phòng bàn chuyện riêng, không khí lại trầm ổn đến đáng sợ.
Người nắm quyền Hoàn Vũ – Trình Vạn Đình – đang đối thoại cùng Lưu Chí Cao, một thế lực lớn của giới bất động sản.
Lưu Chí Cao từng là thế hệ tiên phong đầu tư vào địa ốc Cảng Thành, giành được không ít đất từ tay tư nhân lẫn chính quyền, tài sản khổng lồ, tiếng tăm lẫy lừng. Nay tuổi mới ngoài bốn mươi, khí thế vẫn chưa hề giảm sút.
Còn Trình Vạn Đình – dù chỉ gần ba mươi – lại khiến ông ta phải nhìn bằng ánh mắt dè chừng.
Bởi vì người trẻ tuổi ấy không chỉ lạnh lùng trầm ổn mà còn biết bành trướng thế lực theo hướng toàn diện – bất động sản, công nghệ, thương nghiệp… đâu đâu cũng có dấu chân anh.
– Trình lão đệ, Cửu Long Thương tôi muốn, Di Hòa cũng muốn, giờ đến lượt cậu cũng định chen chân? – Lưu Chí Cao vừa nâng chén trà, vừa nhấp một ngụm, hương trà tỏa khắp phòng.
Trình Vạn Đình không chút do dự, nâng chén đáp lại, sau khi cụng nhẹ trong không khí mới từ tốn uống một ngụm.
Trà đậm, vị khổ, thấm từ đầu lưỡi xuống tận cổ họng, hòa vào giọng nói trầm khàn:
– Cửu Long Thương, ai mà không muốn? Tôi cũng vậy. Nếu Lưu tổng quyết tâm giằng co cùng Di Hòa, thì cũng không sao, tôi sẵn sàng giữ 1,8 triệu cổ phiếu trong tay, giằng co cả đời cũng được.
– Cậu đang uy hiếp tôi đấy à? – Lưu Chí Cao ánh mắt sắc lại.
– Tôi mời Lưu tổng đến đây là để hợp tác, không phải uy hiếp. – Giọng Trình Vạn Đình bình thản. Những ngón tay dài khẽ đặt trên miệng chén sứ trắng.
– Hợp tác kiểu gì?
– Tôi nghe nói Lưu tổng cũng có hứng thú với Tân Nguyệt Loan. Nếu ngài nhường lại cổ phần Cửu Long Thương cho tôi, tôi sẽ thay ngài đàm phán với phía Hối Phong. Một người lấy được Cửu Long Thương, một người lấy được Tân Nguyệt Loan – chẳng phải là đôi bên cùng có lợi?
Tân Nguyệt Loan là một khu đất vàng khác của Cảng Thành, hiện bị ngân hàng Hối Phong giữ trong tay.
Lưu Chí Cao nhớ đến lời đồn gần đây, bật cười:
– Trình lão đệ chẳng lẽ muốn tự mình “kết thân” với tiểu thư nhà Hối Phong, dùng hôn nhân làm cầu nối?
Chuyện hào môn liên hôn, ở Cảng Thành chẳng có gì xa lạ. Nhưng Lưu Chí Cao vừa hỏi, đầu anh lại bất chợt hiện lên hình ảnh một người đàn ông trẻ, ngồi đối diện cô gái váy đỏ dưới tầng, vừa ăn vừa cười nói tự nhiên.
Trình Vạn Đình mím môi, nhẹ nhàng đáp lại:
– Tôi chưa từng cần dùng bản thân để đổi lấy con đường làm ăn.
Cuộc đối thoại kết thúc khi trời đã sập tối. Ánh sao lấp lánh, thành phố dưới chân rực rỡ sắc màu xa hoa trụy lạc, càng làm nổi bật sự lạnh lùng trên gương mặt người ngồi trong phòng.
Ngoài cửa, thư ký Dương và người của Lưu Chí Cao đang chờ. Khi cánh cửa mở ra, cả hai đồng loạt đứng dậy.
Lưu Chí Cao bước đi, trước khi rời khỏi còn quay đầu nói:
– Trình lão đệ, vụ này tạm quyết vậy đi. Cửu Long Thương hay Tân Nguyệt Loan, tôi nhất định sẽ cắn được một miếng. Còn cậu, có lấy được hay không, thì phải xem bản lĩnh.
Trình Vạn Đình gật nhẹ:
– Tôi đã muốn thì sẽ phải có được.
Sau khi nhóm người kia đi khỏi, thư ký Dương bước nhanh vào, vừa mở miệng:
– Đại thiếu gia, chuyện Cửu Long Thương…
– Cậu đi tra giúp tôi, dưới lầu, bàn số 6 nhà hàng Tây, người đàn ông ngồi cùng cô gái kia là ai.
– Vâng… – Dương Minh Huy theo phản xạ đáp xong, mới kịp nhận ra mình vừa nói cái gì.
...Gì cơ? Bàn số 6? Tra ai cơ? Nãy giờ chẳng phải đang bàn chuyện cổ phiếu sao?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc