Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Thư ký Dương đứng im, thầm nghĩ: quả nhiên, sự nhẫn nại ít ỏi của đại thiếu gia dành cho cô Lâm đã biến mất.
– Cô Lâm có lòng như vậy, xử lý thế này… e là không ổn? – Anh nói nhỏ, giống như chỉ đang lẩm bẩm với chính mình.
– Cậu lại còn bênh cô ấy à? – Trình Vạn Đình nhíu mày, giữa trán hiện rõ vẻ bực bội. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng để cảm xúc lấn át lý trí như bây giờ. Vậy mà lúc này, sự nôn nóng, bất an đang từng chút từng chút lan ra.
Mà tất cả những cảm xúc ấy… đều cần phải cắt đứt tận gốc.
– Một món đồ rẻ tiền chẳng có gì đáng nói, xử lý thì xử lý. – Anh lạnh lùng liếc sang thư ký Dương. – Chỉ là cậu suốt ngày mở miệng cô Lâm, ngậm miệng cô Lâm, cô ấy cho cậu uống thuốc mê gì sao?
Thư ký Dương: “…”
Trong lòng kêu oan, nhưng không biết phải giải thích sao. Rõ ràng là…
Thôi, ngài là sếp.
– Đại thiếu gia, tôi chỉ thấy cô Lâm có lòng thôi. – Thư ký Dương thật tâm cảm kích và nể phục Lâm Khả Doanh. Dù biết rõ bị ghét bỏ, cô vẫn kiên nhẫn nhiều lần mang đồ ăn tới cho người không hề dễ gần kia.
Trình Vạn Đình khẽ bật cười, lạnh lẽo như tuyết sớm:
– Cậu cảm thấy một người vừa chấm dứt hôn ước, sau lưng liền tìm cách bám víu tôi, thì có thể gọi là “có lòng” sao?
Thư ký Dương: …
Không dám nói gì thêm.
Anh biết rõ trước đây đại thiếu gia có bao giờ để tâm đến phụ nữ? Có khi bên cạnh anh là ai, cũng chẳng buồn nhớ tên. Vậy mà giờ lại nổi giận đến mức này?
Thấy người kia tạm dịu đi, thư ký Dương cũng thu lại tâm trạng hóng chuyện. Trình Vạn Đình lấy lại vẻ bình thản, lãnh đạm như mọi khi, lạnh lùng dặn:
– Tối nay tôi gặp Lưu Chí Cao ở khách sạn Bán Đảo, bàn chuyện cổ phần Cửu Long. Ngày mai cậu nhớ tung tin ra ngoài.
– Rõ ạ. – Anh lập tức đáp lời.
—
Buổi chiều hôm ấy, Lâm Khả Doanh mang theo “chén tử cánh” mượn danh cảm ơn, rồi ghé bệnh viện Mary bàn chuyện với chị Hà và anh Hùng – chồng chị – về kế hoạch vận chuyển hàng may mặc.
So với việc tự mình sang Cảng Thành tìm nguồn, có người phối hợp từ đầu bên kia thì thuận tiện hơn nhiều.
Cô định mở cửa hàng ở đại lục, còn vợ chồng chị Hà sẽ phụ trách chọn mẫu, kiểm kê, lo chuyện vận chuyển. Hai bên cùng chia hoa hồng. Bằng vào quy mô thị trường, cô không lo thua lỗ.
Nghe đến đây, chị Hà không khỏi cảm động:
– Chị với anh Hùng cũng chỉ có chút sức thôi, giúp được gì thì giúp, chứ nhận phần chia… chị ngại lắm.
Anh Hùng cũng xua tay:
– Cô Lâm, hai anh chị chỉ là giúp em chút việc, đừng tính toán tiền nong.
Lâm Khả Doanh hiểu rõ, buôn bán mà không chia lợi đều nhau, lúc còn ít tiền thì không sao, sau này phất lên rồi sẽ dễ lục đục, tan vỡ.
– Chị Hà, anh Hùng, hai người đừng từ chối. Lựa hàng, kiểm kê, đóng gói, tất cả đều rất quan trọng. Ba phần trăm doanh thu là hoàn toàn xứng đáng.
Nghe vậy, Đình Đình vui vẻ giơ tay:
– Chị Khả Doanh, ba mẹ không nhận thì để em góp! Em còn hơn ba mươi đồng tiền mừng tuổi để dành, em cho chị hết luôn!
Lâm Khả Doanh bật cười:
– Em dốc cả gia tài luôn rồi, chị áp lực lớn quá đấy.
Trong phòng bệnh, tiếng cười nói rộn ràng. Chị Hà mời cô hôm nào rảnh về nhà chơi, chờ Đình Đình xuất viện sẽ mở tiệc cảm ơn.
Lâm Khả Doanh bỗng thấy lòng nao nao.
Cô sắp phải rời Cảng Thành rồi.
Vì thư ký Dương từng nói, chuyến tàu về đại lục sẽ rời bến vào cuối tuần này.
Cô lặng lẽ gật đầu, vừa ngẩng lên thì cửa phòng bệnh bị gõ nhẹ. Hoắc Hoa Sâm đã cởi áo blouse, đến đón cô đi dùng bữa.
Dọc đường, cô hỏi về cha mẹ anh, anh chỉ mỉm cười bảo rằng họ sẽ đến sau.
Nhưng khi đến nơi – một nhà hàng Tây sang trọng trong khách sạn Bán Đảo – ngoài cô ra, chẳng thấy ai khác.
Tiếng đàn piano nhẹ nhàng vang lên trong không gian tĩnh lặng, nhân viên lịch sự kéo ghế mời cô ngồi.
Cô liếc quanh, phát hiện xung quanh toàn là các cặp đôi đang hẹn hò. Trên bàn là hoa hồng tươi, nến thơm cao cắm lung linh – chẳng giống bữa cơm gia đình chút nào.
–Bác sĩ Tiểu Hoắc, cha mẹ anh...
Hoắc Hoa Sâm mỉm cười, tự tay rót rượu vang cho cô:
– Cô Lâm, mong cô thứ lỗi. Thật ra, một tiếng trước tôi đã xin phép cha mẹ đừng đến.
– Sao vậy? – Cô hơi nghiêng đầu, nhìn anh.
– Tôi muốn có một bữa tối riêng với cô. – Anh nghiêm túc. – Làm quen, rồi chính thức trở thành bạn bè.
Lời vừa dứt, Lâm Khả Doanh không nhịn được cười khẽ.
—
Khách sạn Bán Đảo là nơi nổi tiếng nhất Tiêm Sa Chủy, xa hoa, khí phái. Bao nhiêu phú hào chọn đây làm điểm đến quen thuộc.
Trình Vạn Đình hẹn gặp Lưu Chí Cao – người vừa gom cổ phiếu Cửu Long – chính tại đây.
Nhưng vừa bước vào sảnh, anh lập tức khựng lại.
Từ hội trường nhà hàng phía bên trái, một bóng dáng... vừa quen vừa lạ, lọt vào tầm mắt anh.
Trong mơ, khi thì là váy hoa lỗi thời, khi thì là váy hai dây màu xanh lục. Mà lúc này, cô gái ấy khoác lên mình bộ đầm đỏ ôm sát, vòng eo mềm mại, tà váy buông như cánh hoa, chân váy khẽ động, thấp thoáng lộ ra cổ chân trắng mịn.
Trên cổ chân có một nốt ruồi nhỏ, mượt mà đen bóng, nổi bật giữa làn da mịn màng.
Tóc uốn xoăn sóng lớn, buông mềm trên vai, gương mặt có lúm đồng tiền như hoa, so với hoa còn rực rỡ hơn vài phần.
– Đại thiếu gia, Lưu Chí Cao tới rồi, đang đợi ngài trên lầu. – Thư ký Dương thấy Trình Vạn Đình dừng lại, vội vàng nhắc.
Chỉ là… sao chỉ một thoáng, sắc mặt ngài lại khó coi đến thế?