Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
—
Hôm sau.
Bác sĩ Hoắc trở lại bệnh viện, ca mổ tim của Đình Đình thuận lợi tiến hành.
Khoảnh khắc đèn xanh phòng phẫu thuật sáng lên, vợ chồng chị Hà và cậu con trai A Cường cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Khả Doanh đứng bên cạnh cũng mừng đến nở nụ cười theo.
Cả nhà chị Hà cảm kích không thôi, bác sĩ Hoắc sau khi tháo găng tay phẫu thuật ra, cũng tự mình đến cảm ơn cô.
– Cô Lâm, lần này thật sự phải cảm ơn cô. – Ông kể lại chuyện mình bị lạc vào hiện trường hỗn chiến giữa các bang phái, bị bắt đi để mổ cứu người cho kẻ cầm đầu – mấy người kia bị thương mà không dám đến bệnh viện, sợ bị công an lần ra.
Nói đến đây, bác sĩ Hoắc vẫn còn rùng mình.
Lâm Khả Doanh nghe mà trợn tròn mắt. Cô vốn tưởng mấy tình tiết gay cấn kia chỉ có trong phim TVB, không ngờ lại xuất hiện ngay trước mắt mình, sống động như thật.
Đến biên kịch cũng chẳng dám viết như vậy.
– Bác sĩ Hoắc, tôi chỉ tiện tay hỏi thử, thật ra người cần cảm ơn không phải tôi...
– Ba! – Một giọng nam vang lên từ hành lang.
Một thanh niên cao lớn, gương mặt có vài phần giống bác sĩ Hoắc, nhanh chân đi tới.
– Đây là cô Lâm ạ?
– Đúng. Cô ấy là ân nhân cứu mạng của ba. – Ông Hoắc mỉm cười gật đầu.
Khi được người ta gắn cho danh xưng “ân nhân”, Lâm Khả Doanh có phần lúng túng. Cô thấy như thể mình đang dùng danh nghĩa vị hôn phu – một đại thiếu gia có thể hô mưa gọi gió – để tặng hoa tặng gấm cho người khác.
Cũng may bác sĩ Hoắc y thuật cao, lịch trình dày đặc, chẳng bao lâu đã rời khỏi bệnh viện.
Người ở lại là con trai ông – bác sĩ Hoắc Hoa Sâm – hiện đang thực tập ở bệnh viện Mary. Anh ta rất lễ phép, nói tiếng phổ thông cũng rõ ràng, có thể thoải mái trò chuyện cùng cô.
– Anh Lâm, cô không cần tiễn tôi đâu. – Cô khách sáo nói.
– Tôi tên Hoắc Hoa Sâm. Thay mặt cả nhà, tôi muốn mời cô một bữa cơm cảm ơn. Tám giờ tối mai, tại khách sạn Bán Đảo. Không biết cô có thời gian không?
Lời mời chân thành như vậy, cô không tiện từ chối. Dù sao được ăn ở khách sạn Bán Đảo – nơi đắt đỏ nhất nhì Cảng Thành – cũng xem như trải nghiệm đáng giá.
Cô nghĩ, bản thân cũng sắp rời Cảng Thành, nên tranh thủ tận hưởng những gì cần tận hưởng đi.
Không lâu sau, Hoa tẩu lại gửi tới một khoản tiền sinh hoạt – lần này là một ngàn đô Hồng Kông.
– Minh Huy nói là do đại thiếu gia dặn. – Hoa tẩu vẫn chưa hiểu rõ ý của đại thiếu gia. Rõ ràng cô Lâm vẫn luôn nói sắp về đại lục, vậy mà lần này lại gửi thêm tiền.
Chị líu ríu hỏi bằng giọng Quảng Đông lơ lớ:
– Khả Doanh, rốt cuộc em đến Cảng Thành làm gì vậy?
Lâm Khả Doanh không vòng vo, cười nhận lấy tiền. Dù sao cũng sắp đến lúc đàm phán khoản tiền bồi thường giải trừ hôn ước rồi, cô không thể để vị hôn phu tương lai có cớ làm khó.
Dù sao thì anh cũng ghét cay ghét đắng mối hôn sự này, không muốn ai biết thì cô càng hiểu điều đó.
– Em đến thăm người thân, không lâu nữa sẽ về thôi. – Cô viết bằng chữ giản thể lên giấy cho Hoa tẩu đọc.
Cũng may chị Hoa vẫn hiểu được đại khái.
Sau khi cẩn thận cất khoản tiền mới nhận, Lâm Khả Doanh quay lại khu thương mại Trung Hoàn, tiêu 300 đô mua một máy chơi game cầm tay.
Hiện giờ không có điện thoại di động, không có máy tính, đến cả một chiếc máy game nhỏ cũng là vật hiếm.
Giá ở Cảng Thành vốn cao, mang về đại lục càng khó tìm. Nếu có thể vận chuyển đi bán, thì 1 chiếc giá 300 ở đây, sang đó có thể bán hơn cả ngàn.
Vật hiếm thì sẽ đắt, đó là quy luật muôn đời.
Lâm Khả Doanh bắt đầu suy tính.
Chơi chán, cô dạo quanh thương xá, tiện thể mua thêm vài bộ quần áo, vòng cổ, vòng tay… Lúc đi ngang tiệm làm tóc ven đường, ánh mắt cô bị hút vào tấm poster dán ngoài – nữ minh tinh tóc xoăn sóng lớn, khí chất chói chang.
Cô khẽ nghiêng đầu, thấy cũng hợp với gương mặt mình.
Tranh thủ lúc trưa chưa đông khách, cô vào tiệm làm tóc. Cắt xong bước ra, cả mái tóc đen dài đã được uốn thành từng gợn sóng mềm mại, giống như tảo biển đang đung đưa dưới nước.
Nhân viên trong tiệm nhìn cô không rời mắt, rồi len lén nói với nhau:
– Mỹ nhân à, kiểu tóc này miễn phí, chị cho bọn em chụp tấm ảnh dán ở cửa tiệm nhé?
Cô giống hệt poster quảng cáo hôm nọ, chẳng khác gì một minh tinh thật sự!
Chỉ tiếc, Lâm Khả Doanh chỉ nghe hiểu hai từ “mỹ nhân”, còn lại đều mơ hồ, đành vội vã thanh toán rồi rời đi. Dù sao cũng đang đói bụng.
Buổi trưa, cô ghé vào nhà hàng Văn Hoa, gọi một bữa thịnh soạn đúng kiểu Quảng Đông.
Chim bồ câu quay, vi cá, bào ngư... thời 80 vẫn còn giữ được chất lượng nguyên bản, nguyên liệu thật – mùi vị càng khỏi phải bàn.
Lúc cô đang ăn thì bàn bên vang lên tiếng cười nói ầm ĩ. Mấy ông chú ăn mặc phóng khoáng gọi thêm một phần vi cá, nghe như đang ăn mừng chuyện lớn.
Nghe lén được đoạn đối thoại, cô đoán ra: đây là những người vừa thắng lớn nhờ đầu tư cổ phiếu – “xào cổ” như cách người ta hay nói ở Cảng Thành.
Quả nhiên, giữa bữa, có người kể chuyện một người bạn là dân buôn rau, vậy mà chỉ sau một đêm đã thắng lớn, kiếm được 5000 đô Hồng Kông. Vậy là hôm nay mở tiệc mời bạn bè.
Cảnh tượng y như phim Hongkong, chỉ khác là giờ đây, cô đang ngồi xem trực tiếp giữa đời thật.
Cô vừa nghe vừa ăn ngon lành. Chim quay giòn tan, bào ngư mềm ngọt, mỗi món đều ngon đến mức không nỡ nuốt vội.
Ăn xong, cô không quên đóng gói thêm một phần – mang tới cho vị hôn phu vẫn đang tăng ca ở Hoàn Vũ.
Lâm Khả Doanh chưa bao giờ quên cốt truyện chính. Dù cốt truyện có quăng quật cô bao nhiêu lần, thì sứ mệnh của cô vẫn là… khiến Trình Vạn Đình thay đổi thái độ.
Dù hôm qua thư ký Dương mới thông báo, tiền bồi thường giải trừ hôn ước có thể lên tới sáu trăm ngàn – còn hơn cả cái mạng của Bính Tịch Tịch trong kịch bản gốc – thì cô vẫn phải bám sát cốt truyện.
Lần này, bảo vệ tầng trệt không nhận ra cô gái quê mùa của lần trước. Giờ đây, khí chất cô cao quý, ăn mặc tinh tế, vừa xuất hiện đã khiến người ta chú ý.
Họ lập tức liên hệ thư ký Dương.
Chưa đầy năm phút sau, thư ký Dương vội vàng xuống lấy đồ. Nhưng Lâm Khả Doanh đã rời đi từ lúc nào.
– Đại thiếu gia, Lâm tiểu thư gửi cơm cho anh. – Thư ký Dương đưa hộp thức ăn kèm theo một tờ giấy nhỏ.
Trên đó là nét chữ mềm mại, quen thuộc:
[Đại thiếu gia, công việc quan trọng, nhưng sức khỏe càng quan trọng hơn. Nhớ ăn đúng bữa nhé!]
Thư ký Dương nhìn tờ giấy, không khỏi thấy thương cho cô Lâm – một lòng một dạ quan tâm người ta.
Nhà anh đâu có thiếu người mang đồ ăn, nhưng chỉ riêng đồ cô đưa tới, đại thiếu gia lại chưa từng từ chối.
Có lẽ… cô ấy thật sự không giống những người khác.
Hai ngày nay, sắc mặt Trình Vạn Đình trầm hẳn. Như thể không ngủ đủ giấc, cả người toát ra khí lạnh khiến người khác không dám lại gần.
– Đồ cô ấy đưa, cậu xử lý đi. – Giọng anh lạnh như băng, ngắn gọn như chém xuống.
Trong mơ đã phiền, tỉnh dậy lại càng bực. Người ấy cứ xuất hiện một cách không nên có, cứ tùy tiện quấy nhiễu anh như thế, bảo sao tinh thần không uể oải.