Thập Niên 80: Đại Mỹ Nhân Hương Giang

Chương 18

Trước Sau

break

Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️

Thư ký Dương thoắt căng cả sống lưng, như mũi tên bắn về lại vị trí làm việc để nghe máy, trong lòng vẫn không dứt được cảm giác phía sau có ánh mắt lạnh lùng đang xoáy thẳng vào lưng mình.

Cuộc gọi vừa kết thúc, anh quay người lại thì... phòng trà đã vắng tanh, chẳng còn một ai.

Mấy tấm ảnh liên quan đến Lâm Khả Doanh vốn được đặt ở góc bàn cũng biến mất không dấu vết.

Cả ngày hôm đó, bầu không khí trong văn phòng tổng giám đốc như bị đè nặng bởi áp suất vô hình. Thư ký Dương cảm nhận rõ nhưng lại không tìm ra nguyên nhân.

Cho đến chiều muộn, lúc đang dọn dẹp tài liệu chuẩn bị tan ca, giọng người kia bỗng vang lên từ phía sau bàn làm việc:

– Cậu không định báo cáo gì à?

Thư ký Dương là người mồ côi từ nhỏ, suýt mất mạng trong một cuộc đụng độ giữa các bang phái năm xưa. Chính Trình Vạn Đình đã cứu lấy mạng sống ấy, từ đó anh đi theo anh ta vào sinh ra tử hơn mười năm, tự cho rằng mình rất hiểu đại thiếu gia.

Nhưng giây phút này, đầu óc anh xoay liên hồi cũng không đoán nổi ý người kia là gì.

Anh thử mở lời:

– Về phía Thiên Tinh Trí Mã, họ đã có nhượng bộ...

Sắc mặt Trình Vạn Đình vẫn không đổi, anh lập tức đổi hướng:

– Chính quyền Cảng Đốc gần đây có tín hiệu...

Cũng không đúng.

– Lão gia và giám đốc Lý vẫn đang thương lượng chuyện liên hôn...

Giọng nói lạnh băng cắt ngang:

– Cuộc gọi giữa trưa.

– …Gì cơ ạ?

Thư ký Dương ngẩn người.

– Là Lâm Khả Doanh gọi tới, nhờ tôi tìm giúp bác sĩ mổ tim giỏi ở bệnh viện Mary.

Mấy ngày qua, Lâm Khả Doanh rốt cuộc cũng mua vào ba mã cổ phiếu. Tất cả đều là những doanh nghiệp sau này sẽ phát triển tốt. Hiện giờ trong túi cô không dư giả, nên không đầu tư liều, chỉ mong ổn định. Thế mà cũng xoay vòng lời được vài lần, hiện trong tay đã có 520 đô Hồng Kông.

Chiều nay cô đến tiệm chè của chị Hà, cùng hai vợ chồng bàn bạc chuyện sau này có thể lo nguồn hàng từ Cảng Thành, còn cô mở cửa hàng ở đại lục. Mọi chuyện đâu vào đấy, cả ba người đều hăng hái như đã thấy được viễn cảnh phất lên.

Một chén chè vừa trôi xuống bụng, thì bệnh viện Mary lại báo tin xấu.

Con gái chị Hà – bé Đình Đình – ca phẫu thuật tim vốn định tiến hành vào ngày mai lại bị hoãn. Lý do là bác sĩ chủ trị giỏi nhất của khoa tim tan ca thì vô tình vướng vào một vụ ẩu đả giữa các bang phái. Giờ không rõ đang ở đâu.

Bác sĩ thay thế thì còn phải chờ lâu mới tới lượt.

Chị Hà vừa đi đi lại lại vừa nói như sắp khóc:

– A Phân bệnh nặng thế này, chị sợ bác sĩ Hoắc gặp chuyện không hay...

Chồng chị vội tiếp lời:

– Anh có liên hệ bác sĩ khác rồi, nhưng người ta bảo phải đợi thêm thời gian.

Lâm Khả Doanh ngồi cạnh giường bệnh, nhìn Đình Đình – cô bé mới mười sáu, da trắng bệch vì căn bệnh tim bẩm sinh. Thấy con bé cố gắng nở nụ cười, an ủi ba mẹ:

– Ba, mẹ, chắc tại ông trời muốn con mổ muộn một chút thôi, hai người đừng lo.

Nhưng làm gì có cha mẹ nào không lo?

Sáng hôm sau, chị Hà dọn quán sớm, cùng Lâm Khả Doanh đến bệnh viện. Vừa tới đã thấy Đình Đình khó thở, lên cơn.

Nhìn con bé thoi thóp, Lâm Khả Doanh thấy lòng nặng như chì. Cô quyết định một mình đến đồn cảnh sát Cảng Đảo tìm người hỏi han.

Đổi lại là cái lắc đầu: hôm qua vài bang phái lớn vừa chém nhau giữa phố, giờ cả đồn rối như canh hẹ, không rảnh để quan tâm chuyện của một bác sĩ.

Mang theo tin tức thất vọng quay lại bệnh viện, cô lại bất ngờ thấy thư ký Dương đang đứng cùng chị Hà ở hành lang.

– Bác sĩ Hoắc được người bên Hòa Thắng Đường thả rồi. Mai có thể phẫu thuật.

Chị Hà vừa nghe xong đã mừng rơi nước mắt, nắm chặt tay cô thì thầm hai tiếng “hay quá”, rồi lập tức chạy về báo tin cho con gái.

Lâm Khả Doanh thì đứng lại, nghiêng đầu cảm ơn:

– Thư ký Dương, cảm ơn anh.

Anh vội xua tay:

– Không dám nhận. Bác sĩ Hoắc bị vạ lây thôi, cũng là bị kẹt trong lúc mấy bang phái ẩu đả. May có người ra tay...

Cô khẽ chớp mắt:

– Là... Trình Vạn Đình?

– Ừ.

Lâm Khả Doanh lẩm bẩm trong lòng: Đại thiếu gia đúng là người tốt.

Chỉ trừ chuyện sống chết không chịu cưới cô ra, còn lại... đâu ra khuyết điểm.

Đêm đó, Cảng Thành rực rỡ ánh đèn neon, náo nhiệt, phồn hoa. Chợ đêm đông vui, dòng người nhộn nhịp, chỉ có những tòa cao ốc văn phòng lạnh lẽo là chìm trong yên ắng.

Lâm Khả Doanh xách túi hoành thánh nóng hổi, đứng trước cửa văn phòng tổng giám đốc tầng 32, gõ nhẹ.

Nhân viên đều đã tan ca, người còn ở lại... chỉ có vị đại thiếu gia vẫn đang tăng ca như thường lệ.

Cô không nhịn được thầm khen trong lòng: Người đâu mà vừa tốt, vừa chăm chỉ.

– Đại thiếu gia, cảm ơn anh đã giúp thả bác sĩ Hoắc ra. – Cô vừa bước vào đã quen tay đặt túi đồ lên bàn trà, ánh mắt cười cong cong, lời cảm ơn đầy chân thành.

Trình Vạn Đình vẫn đang đọc tài liệu, nghe vậy chỉ liếc lên một cái.

Màu xanh của váy hai dây trong tấm ảnh hôm trước, giờ xuất hiện rõ ràng trước mặt anh – sống động, chân thực.

– Ừm. Em đến làm gì?

– Nghe thư ký Dương nói anh chưa ăn tối, còn đang tăng ca, người cũng là sắt là thép thôi, cũng phải ăn chứ. Quán này nấu ngon lắm, em mang lên cho anh. Đặt ở bàn rồi, em không làm phiền đâu.

Anh không ngờ hôm nay cô lại quay về sớm thế này. Trên bàn trà, hoành thánh bốc khói nghi ngút, mùi thơm lặng lẽ lan ra.

Mà nơi cửa ra vào, màu xanh ấy chỉ thoáng chốc đã biến mất.

Ngăn kéo bàn làm việc khẽ mở, bên trong là mấy tấm ảnh rải rác – đều là hình cô trong chiếc váy ấy, tươi mát, rạng rỡ như xuân về, khiến người nhìn không sao dứt mắt nổi.

Sáng hôm sau.

Trình Vạn Đình bị chuông điện thoại đánh thức. Đầu dây là giọng ngỡ ngàng của thư ký – từ trước tới nay chưa từng có chuyện đại thiếu gia đi làm trễ.

Trong giấc mơ còn vương lại một màu xanh, quấn chặt lấy anh.

Trình Vạn Đình bất chợt xốc chăn ngồi dậy, mặt lạnh băng, bước thẳng vào phòng tắm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc