Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Thư ký Dương thay mặt Trình Vạn Đình phối hợp với cảnh sát Cảng Thành để xử lý hậu sự. Vốn tưởng chuyện này sẽ kéo dài, vậy mà chỉ một lúc sau, anh lại sững người đứng chết trân, tầm mắt không rời được cảnh tượng trước mặt.
Vị đại thiếu gia xưa nay không chịu để ai chạm vào, vậy mà giờ lại cụp mắt mặc cho con dâu nuôi từ bé nhà họ Trần lau sạch từng vết máu dính trên tay mình. Cô thậm chí còn lau từng ngón tay một cách cẩn thận, không sót chỗ nào.
Thư ký Dương chỉ thấy mí mắt giật mạnh, cổ họng nghẹn ứ, hoàn toàn không biết nên nói gì. Cũng chẳng dám bước đến làm phiền.
…
Tim Lâm Khả Doanh đập thình thịch như trống trận. Cô nhân lúc hỗn loạn chen được đến gần, tay đã chạm vào anh, nhưng tình huống cô tưởng tượng – bị đẩy ra vì phiền phức – lại không xảy ra.
Ngược lại, vị hôn phu kia chẳng nói chẳng rằng, thậm chí còn... ngoan ngoãn để cô lau tay.
Không còn cách nào khác, cô đành dày mặt cầm khăn tay lau sạch những vết máu trên tay anh. Khăn lụa trắng như tuyết kia chẳng mấy chốc đã nhuộm thành một màu đỏ rực.
Có lẽ là do lớn lên ở Cảng Thành, mặc dù sinh ra trong gia đình giàu có, tay của Trình Vạn Đình lại không hề mềm yếu. Trên lòng bàn tay, trên các đốt ngón tay, vết chai mỏng hiện lên rõ ràng, chứng tích của nhiều năm luyện súng.
Da cô mềm, vốn chẳng phải làm việc nặng nhọc, mỗi lần lòng bàn tay lướt qua vết chai của anh lại có cảm giác tê tê, hơi ngứa.
Chỉ là… anh bỗng thay đổi sắc mặt.
Khi máu đã được lau sạch, Trình Vạn Đình rút tay lại, giọng lạnh lẽo như gió lùa qua kẽ đá:
– Em về đi, chỗ này không phải nơi em nên đến.
Lâm Khả Doanh sững người: “…”
…Máu cũng lau xong rồi, giờ anh mới nói mấy lời này?
Thôi được rồi, ghét thì ghét, ít ra cốt truyện cũng được đẩy tiến.
Thư ký Dương làm theo lệnh quen tay, gọi người đưa cô rời đi. Đợi mọi việc tạm ổn, anh theo Trình Vạn Đình lên xe Porsche, ngồi ở ghế sau. Trình Vạn Đình nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ lạnh nhạt không giống người vừa gặp chuyện.
Thư ký Dương đoán chắc anh không bị thương, nhưng vẫn lo lắng:
– Đại thiếu gia, hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút? Dù sao cũng vừa bị cướp cò…
– Không cần. – Giọng anh không lộ cảm xúc, đôi mắt khi mở ra vẫn là vẻ bình tĩnh thường ngày. – Điều tra cho rõ xem hôm nay là bang nào gây chuyện.
Rồi anh bổ sung:
– Ngay trước đồn cảnh sát.
– Rõ ạ.
Không khí trong xe trở nên yên tĩnh. Thư ký Dương dặn tài xế lái về khách sạn Bán Đảo – nơi Trình Vạn Đình có cổ phần. Trong khuôn viên khách sạn, ngoài các biệt thự sang trọng, anh còn giữ một phòng suite thuê dài hạn.
Sau khi thay chiếc sơ mi dính máu, anh bước vào phòng tắm. Sương mù bốc lên từ vòi sen, bao phủ cả gian phòng, chỉ còn lại dáng người cao lớn đang thay đồ sau lớp kính mờ.
– Đại thiếu gia, tra được rồi. Mấy người đó là người của Long Hổ bang. Tang Bưu – người đứng đầu – vừa gọi điện, nói chuyện này không liên quan gì đến bọn họ. Có vẻ mấy kẻ đó bị thuê làm.
Trình Vạn Đình đang cài cúc áo, tay khựng lại một chút, giọng lạnh như băng:
– Bốn đứa chết, còn một đứa trốn. Bảo Tang Bưu dẫn người sống đến gặp tôi.
– Rõ ạ.
Áo sơ mi trắng bó lấy cơ bắp săn chắc, bên ngoài khoác thêm bộ vest đen chỉnh tề, chỉ trong chớp mắt, anh lại trở về dáng vẻ của người nắm quyền Hoàn Vũ.
Vừa siết chặt nút áo vest, trước mắt anh lại thoáng hiện lên một bóng dáng. Tay đang buộc cà vạt khựng lại trong một giây, rồi anh thản nhiên hỏi:
– Hôm đó cậu đưa Lâm Khả Doanh đi mua đồ gì?
– …Ơ?
Thư ký Dương có phần sửng sốt. Chẳng ngờ đại thiếu gia lại hỏi chuyện này. Nếu là trước kia, chắc chắn không đời nào quan tâm phụ nữ mặc gì!
Nhớ đến những cảnh vừa rồi – từ trong văn phòng đến lúc lau máu – thư ký Dương thành thật trả lời:
– Cô ấy tự chọn. Dạo này thịnh hành váy hai dây, áo hở vai, quần short jeans… Cô ấy mua toàn mấy kiểu đó.
Sắc mặt Trình Vạn Đình tối lại:
– Cả Cảng Thành không tìm nổi cái váy tay dài quần dài đàng hoàng?
– ……
——
Vụ nổ súng ở Cảng Thành, đối với Lâm Khả Doanh mà nói, chỉ như một đoạn nhạc nền được vứt lại phía sau. Cô xách túi đồ vừa mua trong chợ sỉ, thong thả trở về biệt thự lưng chừng núi.
Cảng Thành quả là thiên đường thời trang, kiểu nào cũng muốn rinh về. Cô chẳng mấy chốc đã nhét đầy tủ đồ bằng những mẫu mới nhất, ép hết đống váy hoa lỗi thời vào xó xỉnh không thấy mặt trời.
Mấy ngày tiếp theo, khi thì cô diện váy hai dây xanh lá đậm, ôm sát đường cong, dài qua đầu gối, thiết kế hở lưng phô bày bờ vai nõn nà. Khi lại là áo phông croptop phối với quần short, buộc tóc cao thành đuôi ngựa, trẻ trung năng động.
Ngày nào cũng chạy ngoài đường.
Trình Vạn Đình chỉ lướt qua vài tấm ảnh, liếc một cái rồi lạnh nhạt dời mắt. Ngón tay gõ nhẹ lên tấm ảnh, ngước lên hỏi:
– Lâm Khả Doanh ngày nào cũng ra ngoài như vậy?
– Vâng. – Thư ký Dương lần đầu nhận được lệnh theo dõi một cô gái, đến giờ vẫn chưa hết bàng hoàng. – Cô ấy đi mua vài cổ phiếu, rồi ghé khu chợ sỉ mấy lần. Còn thích ghé tiệm Hà Ký ăn chè.
Anh vốn quen thấy cảnh Trình Vạn Đình tránh xa phụ nữ, chẳng bao giờ có ai bên cạnh. Bây giờ nhìn cảnh này, trong lòng lại bắt đầu lấn cấn.
Cũng phải, hôn ước giữa Lâm Khả Doanh và Trần thiếu gia sắp giải trừ, nếu đại thiếu gia thực sự có ý, cũng không phải là không thể.
Có điều… cách theo dõi này có hơi quá.
Anh lấy hết dũng khí nói:
– Đại thiếu gia, nếu muốn theo đuổi, cũng không nên làm theo kiểu này, nó…
Chưa kịp dứt lời, anh lập tức cảm nhận được một ánh nhìn lạnh buốt như băng quét tới. Giữa cái nóng mùa hè mà rùng mình ớn lạnh.
– Cậu đang nghĩ gì vậy? – Trình Vạn Đình cười nhạt, giọng đầy giễu cợt. – Cậu nghĩ một cô gái từ đại lục, không gia thế, không học vấn, lại có thể bước chân vào Trình gia?
Thư ký Dương cứng họng, không nói nổi một lời.
Là anh nghĩ nhiều rồi. Trình Vạn Đình dù có cưng chiều, cũng chỉ vì nể mặt Trần thiếu gia. Nghĩ lại thì đúng là vô lý – một người không có nền tảng, gia thế còn kém xa Trần gia, làm sao sánh được với Trình gia, càng không nói tới chuyện quyền lực và tài sản gấp cả chục lần kia.
– Thư ký Dương, có cô Lâm gọi gấp.
Hai người đang đứng bên máy pha trà không hẹn mà cùng ngẩng lên. Nhân viên truyền tin lúc này mới nhận ra đằng sau mình là Trình tổng, vội vàng khom lưng chào:
– Chào Trình tổng!
Rồi nhanh chóng rút lui.