Thập Niên 80: Đại Mỹ Nhân Hương Giang

Chương 16

Trước Sau

break

Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️

Lâm Khả Doanh tò mò quay lại quầy của Hà sư tỷ, mới nghe được vài câu: “Nghe nói bên kia có vụ nổ súng!”

Hà Tú Vân trấn an: “Chuyện thường thôi. Ở đây bang phái nhiều, thi thoảng lại có vụ đụng độ. Em nhớ tránh xa là được.”

Cô bèn theo đám người chen tới hẻm xem náo nhiệt, không ngờ lại vô tình bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

“Thư ký Dương!” – Cô vẫy tay gọi.

Dương Minh Huy quay đầu, mí mắt giật mạnh. Trời đất quỷ thần ơi, sao cô lại xuất hiện ở đây nữa?

Vị tiểu thư trước mắt, chẳng biết từ khi nào đã toả ra khí chất không hề kém cạnh mấy cô gái danh gia vọng tộc ở Cảng Thành. Mỗi lần xuất hiện đều khiến người ta không nỡ rời mắt.

“Lâm tiểu thư… sao cô lại ở đây?” – Anh cười gượng, tiếng phổ thông vẫn chưa trôi chảy hẳn.

“Em đi mua ít quần áo.” – Cô chỉ mấy túi lớn túi nhỏ trong tay, ánh mắt đảo quanh, “Anh Trình cũng ở đây à? Em… có thể gặp anh ấy không?”

Giọng cô vừa mềm mại vừa mong chờ, khiến người nghe khó lòng từ chối.

Dương Minh Huy khựng lại. Vốn dĩ nguyên tắc không cho phép dẫn người ngoài vào hiện trường. Nhưng nghĩ đến người trước mặt từng khiến đại thiếu gia chịu để cô đút ăn – chỉ riêng chuyện đó thôi cũng đủ nói lên phân lượng trong lòng anh. Thư ký Dương khẽ thở dài, rốt cuộc vẫn gật đầu.

Nếu biết trước sẽ thấy cảnh tượng gì, có cho tiền Lâm Khả Doanh cũng sẽ không xin gặp.

Trong ấn tượng của cô, Trình Vạn Đình lúc nào cũng là hình ảnh lạnh lùng, áo sơmi trắng thẳng nếp, cả người toát ra khí chất sạch sẽ, mạnh mẽ, lạnh lẽo như ánh đèn pha ban đêm.

Nhưng lúc này, áo anh đã nhuốm máu.

Máu đỏ tươi loang từ ngực xuống tay áo, từng vệt từng vệt rực lên dưới ánh nắng chiều, chói mắt đến kinh người.

Trái tim cô đập thình thịch. Vị hôn phu của mình… không phải chỉ là một người làm ăn giàu có thôi sao? Sao lại có cả máu me?

Cô sợ đến mức chùn chân, đang định quay đầu rút lui thì nhìn thấy cảnh sát xung quanh đang nói chuyện với anh, thái độ không những không chất vấn mà còn có phần… kính nể?

Cô do dự một chút, rồi cắn răng: đã đến rồi thì phải tranh thủ cơ hội! Đây không phải lúc để rụt rè!

Nghĩ vậy, Lâm Khả Doanh bèn bước nhanh về phía anh.

Trình Vạn Đình đang nghe cảnh sát báo cáo, theo phản xạ quay đầu lại. Vừa thấy bóng dáng quen thuộc, anh thoáng ngẩn người.

Vẫn là cô gái ấy. Váy kẻ ôm eo, vai trắng, cổ trắng, cả đôi chân dài cũng trắng. Mái tóc xoã mềm mại, dưới ánh sáng ban chiều lại càng đen nhánh nổi bật. Cô chạy chậm lại, dừng trước mặt anh, ánh mắt còn chưa kịp trấn tĩnh.

Trình Vạn Đình hơi cúi mắt, thấy cô còn đang nhìn chằm chằm vào vết máu trước ngực anh, tưởng cô sợ hãi, liền nói khẽ: “Không phải máu của tôi.”

Lâm Khả Doanh nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại có chút… thất vọng. Không bị thương, vậy chẳng có lý do để ôm lấy anh an ủi một phen.

Ánh mắt cô đảo xuống cánh tay anh. Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay còn dính máu loang. Cơ hội tới rồi!

Cô thì thầm: “Anh không sao thật chứ?”

Nói xong không đợi phản ứng, liền rút ra chiếc khăn tay trắng, nhẹ nhàng cầm lấy tay anh.

Bàn tay cô nhỏ và mềm, ngón tay như có điện, vừa chạm vào da anh đã khiến anh khựng lại. Cô chẳng để ý gì cả, cứ cúi đầu lau sạch từng vết máu, động tác vừa cẩn thận vừa tỉ mỉ.

Từ góc nhìn của anh, chỉ thấy đỉnh đầu đen nhánh, sống mũi cao nhỏ, đôi môi mím nhẹ. Cô thật sự rất nghiêm túc… lại rất ngoan.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc