Thập Niên 80: Đại Mỹ Nhân Hương Giang

Chương 15

Trước Sau

break

Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️

Xe vừa dừng trước cổng biệt thự số 5 ở lưng chừng núi, Lâm Khả Doanh hai tay xách đầy túi lớn túi nhỏ, gần như không còn chỗ để thở. Suốt mười mấy năm đi làm vất vả, cô chưa từng tiêu tiền điên cuồng như hôm nay, trong lòng vừa thấy lạ lại vừa có chút không quen.

Trong biệt thự, A Mai và A Hương thấy cô trở về, liền vội vàng chạy ra đỡ giúp. Hai người trẻ tuổi, lại không rành tiếng phổ thông, chỉ có thể lúng túng hỏi vài câu, miễn cưỡng hiểu được Lâm tiểu thư hôm nay đi mua rất nhiều quần áo, hưng phấn đến độ liên tục giục cô thử ngay vài bộ xem sao.

Cả khu biệt thự ở lưng chừng núi này đều sang trọng bậc nhất, nhưng trong các căn nhà, không đâu nhàn nhã bằng nơi đây. Cũng bởi chủ nhân của số 5 — Trình Vạn Đình — hiếm khi đặt chân đến.

Vì vậy, đám người hầu quanh năm chỉ quanh quẩn trong biệt thự chờ lệnh, nhàn nhã đến mức phát chán. Mỗi tháng vẫn lĩnh lương đầy đủ, trong lòng cũng thấy ngượng. Chỉ khi Lâm Khả Doanh được đưa về đây, họ mới như tìm lại được ý nghĩa tồn tại, cuối cùng cũng cảm thấy đồng lương mình lĩnh là xứng đáng.

Trước sự nhiệt tình của mọi người, cô khó lòng từ chối. Hơn nữa, chính cô cũng cực kỳ yêu thích những bộ đồ vừa mua, bèn dứt khoát trở vào phòng, lần lượt mặc thử từng bộ một.

Nguyên thân vì sống khổ cực, điều kiện kinh tế eo hẹp, quần áo mặc trên người đều là đồ cũ đã nhiều năm. Chiều cao không ngừng phát triển, khiến quần áo cũ vừa chật vừa ngắn. Hở eo, hở cổ tay, hở cả mắt cá chân — vừa nhìn đã thấy thiếu thốn đủ bề.

Giờ đây khoác lên người những bộ đồ mới toanh, tinh tươm, mọi người trong biệt thự đều sáng mắt.

Ngay cả Hoa tẩu cũng không nhịn được giơ ngón tay cái lên khen:

“Lâm tiểu thư, đúng là mỹ nhân trời sinh!”

Từ “mỹ nhân” này, Lâm Khả Doanh nghe hiểu, liền mỉm cười vui vẻ.

Trong lúc cô mải mê thử đồ, ở một góc khác, Hoa tẩu ghé tai A Trung nói nhỏ:

“Lâm tiểu thư vốn đã xinh rồi, nay thay bộ quần áo mới, càng thêm rạng rỡ. Tôi thấy còn đẹp hơn cả các cô Cảng tỷ trên tivi ấy chứ!”

A Trung khẽ hừ một tiếng:

“Cô ấy đẹp thì đẹp thật, nhưng cậu chủ bên cạnh có thiếu mỹ nhân bao giờ đâu? Bà thử nghĩ xem, Lâm tiểu thư theo đuổi cậu ấy, liệu có kết quả gì không? Tôi thấy chỉ phí công thôi.”

Hoa tẩu thấp giọng dò hỏi:

“Tôi nghe nói lão gia định để cậu chủ cưới con gái ông Lý ở Di Hòa. Chuyện đó có phải thật không?”

A Trung chậm rãi đáp, giọng điệu chắc nịch:

“Chắc tám chín phần là thật rồi. Con gái ông Lý du học từ nhỏ, giỏi tài chính, lại biết năm sáu thứ tiếng, còn có phong thái của người phương Tây. Cha là giám đốc, mẹ lại làm ở cơ quan chính phủ, phối hợp với Trình gia thì không gì tốt hơn.”

Ông dừng lại một chút rồi bổ sung:

“Lý tiểu thư vừa giỏi vừa đẹp, gia thế lại môn đăng hộ đối. Còn Lâm tiểu thư từ đại lục tới, cùng lắm chỉ là họ hàng xa của nhà Trần thiếu, không có hậu thuẫn gì. Cậu chủ làm sao có thể để mắt tới được?”

Nghe đến đó, Hoa tẩu thở dài:

“Tiếc thật. Tính tình Lâm tiểu thư vừa ngoan ngoãn lại dễ thương như thế…”

Lâm Khả Doanh hoàn toàn không biết trong biệt thự đã có người thay cô tiếc nuối. Lúc này, cô đang đứng trước gương, mặc thử chiếc áo sọc trắng đỏ đi cùng quần jean cạp cao, vô cùng hài lòng với bộ đồ chuẩn bị cho chuyến quay về đại lục sau nửa tháng nữa.

Cô vừa xách cả đống túi lớn túi nhỏ từ chợ đầu mối về tới biệt thự. Trên đường về, trong đầu vẫn còn tính toán: chỉ cần nhận được trăm vạn kia là có thể quay về thủ đô mua lấy mười căn tứ hợp viện. Vài năm sau bất động sản phát triển, lại tậu thêm mấy căn nhà mặt phố cho thuê, mỗi tháng chỉ việc ngồi đếm tiền, hai mươi mấy tuổi đã có thể gọi là nghỉ hưu sớm.

Nghĩ tới đây, Lâm Khả Doanh bật cười một tiếng. Dù sao bây giờ cũng rảnh, cô bèn hỏi thăm Hà sư tỷ vài khu chợ buôn bán quần áo nổi tiếng ở Cảng Thành, định bụng đi một chuyến xem thử cho biết.

Thập niên 80 là thời kỳ vàng son của Cảng Thành. Hàng hoá đổ từ đây về đại lục đủ mọi thể loại. Đặc biệt là quần áo và đồ điện tử, chỉ cần vận chuyển trót lọt là một vốn bốn lời không hề ngoa.

Cô chọn vài bộ váy liền áo, thêm vài chiếc sơ mi quần tây, đang chuẩn bị thanh toán thì đầu ngõ chợt xôn xao. Người đi đường túa ra chen chúc, tiếng bàn tán râm ran. Người lớn tuổi thì vẫn thản nhiên ăn quà vặt, thanh niên thì túm tụm hóng chuyện.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc