Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Anh luôn là người giỏi nhất trong việc nhìn thấu động cơ, xử lý thẳng thắn mọi thứ.
“Lâm tiểu thư,” anh lạnh giọng, “phiền cô biết giữ chừng mực.”
Lâm Khả Doanh không bất ngờ vì bị từ chối, thậm chí còn nhẹ nhõm đôi chút. Ít ra, anh không nổi cáu, cũng chẳng lớn tiếng.
Cô rụt tay lại, vờ ra vẻ sợ sệt, đôi mắt ngân ngấn nước:
“Em chỉ thấy anh chưa ăn gì, nên lo lắng chút thôi.”
Trình Vạn Đình đã từng nghe qua không ít lời tỏ tình, từ úp mở đến trắng trợn. Anh vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh lùng, giọng nói càng thêm dứt khoát:
“Đây không phải chuyện cô cần bận tâm.”
“Em biết… Em biết rõ mình chẳng xứng chỗ nào cả…”
Lâm Khả Doanh thì thầm, trong lòng âm thầm chấm điểm cho màn diễn của chính mình. Vẻ ngoài ngoan ngoãn, trong lòng thì đang tính toán như sóng ngầm, “Nhưng cho dù không thể nào, thì tâm ý này… em vẫn không thay đổi.”
Ánh mắt Trình Vạn Đình vẫn như nước lạnh. Anh nhìn cô, trong lòng chỉ càng thêm khẳng định — người này vì muốn ở lại Cảng Thành mà không từ thủ đoạn.
“Cô xem ra cũng không có ý kiến gì với hôn ước.”
Rõ ràng là con dâu nuôi từ bé của Trần Tùng Hiền, vậy mà chẳng chút ngại ngùng nào, lại còn định dây dưa với biểu ca?
Lâm Khả Doanh không dám dây vào chuyện hôn ước với Trần gia. Cô hoàn toàn không có ký ức của nguyên chủ, nói nhiều dễ lộ tẩy, nên chỉ có thể mơ hồ đáp lại:
“Cho dù hôn ước bị hủy… thì tâm ý này vẫn không đổi.”
Trong truyện gốc, chính vì nguyên chủ vẫn si mê không dứt sau khi bị từ hôn nên mới khiến nam chính phiền đến mức phải vung tiền cho xong.
Lúc này, Trình Vạn Đình nhìn vào đôi mắt đầy kiên định của cô, không khỏi dừng lại một chút. Cảm xúc trong đáy mắt trở nên khó đoán, nhưng không còn là lạnh lùng tuyệt đối như trước.
Lâm Khả Doanh thấy anh không đẩy tay ra, cũng không nổi giận, trong lòng càng thêm gan lớn. Cô biết rõ phải nhân cơ hội mà tiến thêm một bước.
Một tay cô nhẹ nhàng kéo nhẹ vạt áo sơ mi của anh, đầu ngón tay khẽ lướt qua đường eo săn chắc dưới lớp vải.
Chạm vào rồi lại buông ra — như thể chưa từng tồn tại.
“Đại thiếu gia,” cô nhỏ giọng, “anh thử một miếng thôi. Ngon lắm.”
Cô biết, có thể anh sẽ gạt tay cô ra. Có thể anh sẽ tức giận. Nhưng không sao — cô đã chuẩn bị tinh thần rồi.
Chỉ là… ngay lúc giọng nói của cô vừa rơi xuống, cánh cửa văn phòng đột ngột bị đẩy mở.
“Đại thiếu gia! Trần thiếu gia đột nhiên đến… đến tìm ngài!”
Thư ký Dương xông vào với vẻ mặt chưa từng hoảng loạn đến vậy, vừa bước vào đã khựng lại, trợn tròn mắt khi bắt gặp cảnh tượng trước mặt.
Lâm tiểu thư ngồi sát bên, tay còn chưa rụt lại, ánh mắt ướt át, còn đại thiếu gia thì đang cúi đầu nhìn cô…
Thư ký Dương nuốt khan một cái.
Đại thiếu gia ơi, ngài thu liễm chút đi… Vị hôn phu chính quy người ta tới rồi đấy! Thế này có thích hợp không?!