Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Ánh mắt thâm trầm nơi người đàn ông như đỉnh núi xa xăm, khiến Lâm Khả Doanh đành quay về phòng thay đồ, lục tìm thật sâu trong góc tủ mới moi ra được món quà từng mua ở vỉa hè—một chiếc cà vạt giá rẻ.
“Đại thiếu gia, cái cà vạt này chắc cũng chỉ hai đồng.” Cô cười gượng, cố tình nhắc khéo, rằng món này rẻ bèo, chẳng xứng với thân phận của anh chút nào… anh thật sự muốn đeo sao?
“Ừm.” Trình Vạn Đình cụp mắt liếc qua ngón tay cô, cà vạt màu đỏ sẫm sọc chéo, vải thô nhìn đã biết hàng rẻ tiền, vậy mà lúc này lại nằm gọn trong lòng bàn tay trắng ngần như ngọc của cô.
Ngón tay như ngọc ấy nhẹ nhàng lướt lên cổ anh, chỉ cách một lớp áo sơ mi trắng mỏng, cảm giác ấm áp và hơi thở dịu dàng phảng phất lướt qua, cho đến khi chiếc cà vạt màu đỏ sẫm quấn chặt quanh cổ.
Cùng lúc quấn lấy, còn có bóng dáng cô gái nhón chân tiến lại gần, mùi hương dìu dịu phảng phất trong không khí như tấm lưới vô hình, không khe hở mà quấn quanh lấy anh, dây dưa không dứt.
Để thắt được cái cà vạt cho đẹp, Lâm Khả Doanh phải nhón chân lại gần hơn, đầu ngón tay thoăn thoắt, tỉ mỉ buộc ra một nút thắt Windsor gọn ghẽ. Dù sao kiếp trước cô cũng từng là xã súc, mấy thứ như lễ nghi công sở, cơ bản đều từng được huấn luyện bài bản.
Cà vạt thì đúng là hơi tệ thật, nhưng khi buộc lên cổ vị hôn phu tuấn tú, lại bất ngờ nâng giá trị con người lên vài phần.
Lâm Khả Doanh hài lòng thưởng thức thành quả của mình, khóe môi khẽ cong lên, còn chưa kịp mở miệng khoe khoang, đã thấy sắc mặt người đàn ông đối diện cứng lại, hơi thở dồn dập hẳn, không nói một lời xoay người bỏ đi.
Lâm Khả Doanh: “…”
Gì thế này? Không cảm ơn lấy một câu? Quá mất lịch sự luôn rồi!
——
Ba ngày sau đó, tối nào Lâm Khả Doanh cũng bị gọi lên thư phòng tầng hai, chỉ để… học tiếng Quảng Đông.
Vị hôn phu thì đọc văn kiện của anh, còn cô thì không được động vào mấy tờ báo giải trí. Thi thoảng anh lại bắt cô trả lời vài câu hỏi, mà chỉ cần không trả lời được, là lập tức bị anh dùng cái giọng điệu điềm đạm mà cứ âm dương khó phân kia trêu cho điếng người.
“Người ta hỏi mấy lần rồi, sao giờ còn chưa thuộc?”
“Ban ngày không phải ra ngoài à, chẳng phải là đi học sao?”
Thế là mấy ngày liền, ban ngày Lâm Khả Doanh cũng không dám ra khỏi cửa. Cô thật sự không hiểu nổi, người này phát điên gì thế không biết!
Không còn cách nào khác, chỉ có thể nghiêm túc chuẩn bị trước câu hỏi, đem cả nghe, nói, đọc, viết tiếng Quảng Đông ra luyện tập đến thuần thục.
Cũng may, vị hôn phu tuy ít nói, không biết đùa như bác sĩ Tiểu Hoắc, nhưng dù sao cũng là danh môn xuất thân, khí chất học bá rõ ràng, cho dù mặt không cảm xúc giảng bài, cũng khiến người ta không thể không phục. Nhất là giọng nói trầm thấp như mạch suối ngầm giữa mùa đông, tựa tuyết trắng bao phủ cánh rừng thông, khi vang bên tai lại khiến người ta vừa dịu lại vừa ngứa ngáy trong lòng.
Từng câu sửa phát âm tiếng Quảng vang vọng trong thư phòng, phát âm của Lâm Khả Doanh ngày một chuẩn xác, mà khoảng cách giữa cô với vị hôn phu cũng dường như được rút ngắn lại.
Mỗi lần giảng bài, anh luôn từ sau bàn gỗ lim đi tới sô pha, giữ đúng khoảng cách vừa phải, nghiêm túc mà kiên nhẫn chỉ dẫn và sửa lỗi.
Những lúc như thế, cô luôn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt nhưng sâu lắng, như đàn hương lâu năm, tĩnh lặng mà khó quên.
Giọng anh trầm thấp dịu dàng, Lâm Khả Doanh nghe mà hồn vía phiêu lãng, trong đầu chỉ nghĩ: Anh có dùng nước hoa nam không vậy? Mà sao thơm dữ vậy trời…
Chỉ là người này ánh mắt quá sắc, cô sơ ý một chút liền bị bắt gặp. Ngón tay khớp xương rõ ràng của anh nhẹ gõ lên bàn trà hai tiếng, dứt khoát gọi hồn cô trở về.
Cô lập tức quay đầu, nhìn anh nhoẻn miệng cười như bị bắt quả tang, lúm đồng tiền nơi khóe môi lộ ra nhàn nhạt. Ánh mắt lại không tự chủ mà trượt xuống, dừng ở lớp áo sơ mi trắng căng ra vì tư thế ngồi thẳng, mơ hồ thấy rõ vóc dáng rắn rỏi bên trong.
“Đọc đoạn này đi.” Trong thư phòng dạy tiếng Quảng Đông, Trình Vạn Đình luôn dùng tiếng Quảng từ đầu đến cuối, tốc độ chậm rãi rõ ràng.
“Dạ.” Lâm Khả Doanh gật đầu, dùng tiếng Quảng Đông diễn cảm đọc đoạn mẫu trong sách vỡ lòng, dáng vẻ nghiêm túc không khác gì học sinh lớp một đọc bài cho thầy kiểm tra.
Giọng cô gái mềm mại, trong trẻo như suối đầu nguồn, len lỏi mà thấm vào tai, nhẹ như làn gió đầu hè phất qua ngoài khung cửa sổ, mang theo một chút dịu dàng dễ chịu, khiến người ta không kìm được mà thả lỏng nơi đầu mày.
Trình Vạn Đình khẽ rũ mắt, liếc về phía cô gái đang nghiêng mặt đọc sách bên cạnh mình. Ánh mắt ấy vừa trong vừa sáng, không vướng chút tạp niệm, long lanh như mặt hồ phẳng lặng.