Vốn chăm chỉ học hành cũng chẳng có đầu ra, mọi người đều không quan tâm ai đạt hạng nhất.
Nhưng khi tin tức khôi phục thi đại học được công bố, ánh mắt mọi người nhìn Tạ Miêu đã khác hẳn ngay lập tức.
Khi cô đến trường vào ngày hôm sau, rõ ràng nhận thấy những ánh mắt dò xét cô hoặc ngoài sáng hoặc trong bóng tối đã nhiều hơn, còn có người xì xào bàn tán.
“Nhìn thấy chưa? Đó chính là người đạt hạng nhất của chúng ta, xinh đẹp đúng không?”
“Xinh, nhưng cậu nói thành tích đội sổ của cậu ấy trước kia là thật à?”
“Thật đó, các bạn lớp đó nói trước kia có tốt lắm thì cậu ấy cũng chỉ có hạng ba dưới lên.”
“Thế thì cậu ấy thông minh quá nhỉ? Mới có hơn một tháng đã giành được hạng nhất rồi! Không biết nếu tớ bắt đầu chăm chỉ học hành từ bây giờ thì có thể tiến bộ nhanh như cậu ấy không, năm nay tớ đã là học sinh lớp 10 rồi…”
Còn Tạ Miêu thì không bị ảnh hưởng gì, vào phòng học một cách bình thường và lôi sách vở ra, đọc lại hai lần văn cổ đã học ngày hôm qua.
Đọc chẳng bao lâu, Ngô Thục Cầm đã đến. Vào lớp cũng không về chỗ của mình mà đi thẳng đến chỗ của Tạ Miêu.
Mỗi lần Ngô Thục Cầm tìm cô chẳng có chuyện tốt gì, Tạ Miêu lập tức trở nên cảnh giác, “Cậu lại muốn làm gì?”
Phản ứng kiểu gì vậy? Cô đâu có phải đến gây chuyện.
Ngô Thục Cầm lườm mắt, “Chả gì hết, bà tôi nói tôi mang đồ đến cho cậu.”
Nếu không phải nửa hộp phấn mà mẹ đưa cho cô đã dùng hết và hiện giờ cô không có gì để bôi thì còn lâu cô mới thèm nói chuyện với Tạ Miêu.
Nhưng vốn cô vẫn tò mò, trước kia anh Hàm Giang cũng không thích Tạ Miêu, tại sao đột nhiên tốt với Tạ Miêu như vậy. Hỏi rồi mới biết, thì ra Tạ Miêu đã cứu anh ấy, còn vì thế mà bị thương, mất nửa tháng mới khỏi được.
Ánh mắt của Ngô Thục Cầm lướt qua vết sẹo vẫn còn màu hồng nhạt trên tay phải của Tạ Miêu, cô khựng lại, cuối cùng cũng không nói lời khó nghe gì, chỉ đặt lọ kem và phấn lên bàn của Tạ Miêu.
Kem được đặt trong lọ sứ cổ lớn, bên ngoài còn có bọc hộp giấy, loại bột thì dùng hộp sắt để đựng.
Hai thứ này nhìn đã biết không rẻ, Tạ Miêu không khỏi nghi ngờ, “Cậu nói những thứ này là bà bảo cậu đưa cho tôi.”
“Ừm, hai ngày trước bà tôi đi huyện mua đồ, hai thứ này cho cậu.”
Cầm đồ của người ta thì phải làm việc cho người ta, chút uy tín này Ngô Thục Cầm vẫn có.
Chỉ là Cố Hàm Giang không tự mình gửi cho Tạ Miêu là vì sợ Tạ Miêu biết đồ anh mua sẽ không nhận. Ngô Thục Cầm cảm thấy với mối quan hệ giữa cô và Tạ Miêu, nếu nói cô tặng chắc chắn cô cũng sẽ không nhận, thế nên mới nói dối rằng là bà Ngô tặng.
Bà Ngô đã rất tốt với Tạ Miêu ngay từ nhỏ, thường thì nếu bà ở đó, Ngô Thục Cầm cũng sẽ không dám hoạnh họe Tạ Miêu, Tạ Miêu cũng cảm kích.
Vì thế khi nghe là bà Ngô tặng, cô cũng không tiện từ chối nữa, “Giúp tôi chuyển lời cảm ơn bà Ngô, nói tôi rất thích.”
“Ừm.”
Hoàn thành nhiệm vụ, Ngô Thục Cầm thở phào, lập tức quay về chỗ ngồi.
Lý Lạp Mai sáp lại gần, giọng nói cực kì hâm mộ ngưỡng mộ, “Bà của Ngô Thục Cầm đối với cậu tốt thật đấy, kem và phấn này không rẻ đâu. Tớ muốn một túi kem Tình bạn mà mẹ tớ không cho tớ mua, chỉ cho tớ dùng dầu ngao thôi.”
Ở kiếp trước của Tạ Miêu, kem Tình bạn đã không còn nhiều người dùng nữa vì chê mùi quá nồng.
Lúc đó các loại mỹ phẩm đã nhiều đến nỗi xếp lại có thể bao quanh Trái Đất mấy vòng, cô cũng không lấy làm ngạc nhiên. Huống hồ vì thành tích của cô tốt, bà của cô còn nói đợi cuối tuần này dẫn cô vào huyện mua những thứ như kem và phấn này.
Tạ Miêu bỏ đồ vào cặp, cười với Lý Lạp Mai, “Để tớ mở hộp rồi cho cậu dùng thử.”
“Thật há?” Lý Lạp Mai kinh ngạc, sau đó liền nghĩ tới gì đó lại ngượng nghịu lấy ra vỏ ngao đã bị chà cho trơn bóng từ trong túi, “Tớ không thể chiếm hời cậu được, hay là tớ cho cậu dùng dầu ngao của tớ trước?”
Kem của cậu ấy còn chưa mở nắp, cô bé này đã hiến dầu ngao của mình ra rồi.
Tạ Miêu có chút buồn cười, cô nhéo gương mặt tròn trĩnh của Lý Lạp Mai, “Được rồi, tớ cũng mang theo đây này, nhanh cất của cậu vào đi.”
Đồ đã cất xong, Tạ Miêu tiếp tục ôn bài.
Ai ngờ học xong tiết thứ ba của buổi sáng thì tự dưng có người chạy vào nói với cô, em trai cô cãi nhau với cô Lan rồi.
Năm nay Tạ Kiến Hoa học năm hai trung học cơ sở, còn Tạ Kiến Huy và Tạ Kiến Trung học năm một trung học cơ sở.
Ba tên nhóc này làm gì có cơ hội gặp cô Lan dạy năm ba, tại sao có thể cãi nhau được nhỉ?
Trực giác Tạ Miêu mách bảo chuyện này không khỏi liên quan đến cô. Cô vội vàng thả bút xuống chạy đi.
Kết quả cũng không biết ai chạy đi báo với thầy, lúc Tạ Miêu chạy đến nơi, ba tên nhóc đã bị giáo viên chủ nhiệm xách lên văn phòng làm công tác tư tưởng rồi. Văn phòng của khối năm ba cũng đóng chặt cửa, bên trong lờ mờ nghe được tiếng ồn ào.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Tạ Miêu hỏi bạn nam chạy đến báo tin cho cô lúc trước.
“Tớ cũng không rõ.” Đối mắt với đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Tạ Miêu trong khoảng cách gần, bạn nam kia xấu hổ sờ sau gáy , “Nhưng nghe nói hình như có liên quan đến cậu, em cậu cứ kêu gào sau này không cho phép cô Lan ức hiếp cậu nữa.”
“Cái này thì tớ biết.”
Một bạn nam lớp bên ngoài không biết đã quan sát bao lâu, nghe Tạ Miêu hỏi thì liền vội vã chạy đến.
“Lúc bọn họ cãi vã tớ cũng có ở đó, ba cậu em của cậu hẹn nhau chặn ở cửa văn phòng, vừa thấy mụ yêu quái đó đã hỏi: Cô là cô Lan đúng không? Ngày kiểm tra hôm đó cô dựa cái gì mà ức hiếp chị tui? cục giận xông lên rồi.”
Đúng là vì cô thật, cũng không biết đám nhóc nghe được chuyện này từ đâu.