Thôi được rồi, về sẽ nói với bà nội, tối nay để cho chúng ăn vài miếng thịt gà.
Những đứa trẻ đáng thương, có lẽ từ nay về sau, thứ duy nhất có thể ăn được chỉ có gậy hầm thịt thôi.
Lúc về nhà còn chưa đến bốn giờ, bà đã hầm con gà nhỏ trong nồi đất, đợi Tạ Vệ Dân và những người khác về ăn là vừa đẹp.
Ba đứa nhóc cũng chẳng ra ngoài chơi nữa, mà ngồi trong phòng bếp đợi gà chín. Trông cứ như bọn chúng lơ là một cái thì Tạ Miêu sẽ ăn hết một mình vậy.
Tạ Miêu cảm thấy buồn cười, về phòng đặt cặp sách xuống, và cùng đi vào phòng bếp, báo tin tốt sắp khôi phục thi đại học cho Vương Quý Chi.
Vương Quý Chi làm gì biết thi đại học là gì, nhưng nghe Tạ Miêu giải thích rằng đậu đại học thì tương lai nhà nước sẽ phân công công việc, bà liền trở nên vui vẻ.
“Bà biết Miêu Miêu nhà chúng ta là người có phúc mà, Miêu Miêu của chúng ta không cần phải lao động, tương lai cũng có thể có triển vọng.”
Mặc dù Vương Quý Chi thiên vị cháu gái, nhưng bà vẫn rất tỉnh táo, làm gì không biết người khác nói gì sau lưng.
Những người đó không thích nhìn thấy bà đối xử tốt với Miêu Miêu, ngày nào cũng lải nhải rằng bà phải để Miêu Miêu làm việc, nói Miêu Miêu chẳng biết làm gì, sau này rời xa vòng tay bà nhất định sẽ khổ lắm.
Khổ cái rắm.
Miêu Miêu nhà họ có thể đậu đại học, được phân công công việc, tương lai không những không khổ, mà còn có thể sống ở thành phố, ăn thức ăn ngon.
Bà cụ vui quá đỗi, đi đường cứ như mang theo gió, còn dặn mấy đứa cháu: “Lo học theo chị mấy đứa chút đi.”
Buổi tối, Tạ Vệ Dân đã về, nghe được tin tốt này cũng vui mừng khôn xiết.
Tạ Vệ Quốc vui quá, vỗ bôm bốp lên vai của cháu gái, “Chăm chỉ học hành, về bác sẽ săn hai con thỏ làm mũ cho cháu.”
Chỉ có Lưu Chiêu Đệ là không cho là đúng.
Một đứa con gái thi đại học tìm việc làm cái gì? Chuyện tốt như vậy phải để con trai đi.
Bà ta gọi con trai Tạ Kiến Hoa sang một bên.
“Kiến Hoa, con và chị gái có quan hệ tốt, con đi hỏi chị ấy xem học hành thế nào. Đến lúc con cũng thi được hạng nhất toàn khối, và cũng đậu đại học, đến thành phố làm việc, để mẹ và bố theo con đến thành phố hưởng phúc.”
Tạ Kiến Hoa: “…”
Thần, thần thiếp không làm được!
Tạ Vệ Dân rất rõ ràng, có thể thi đại học, có nghĩa là có thêm một con đường để chọn lựa.
Vì thế sau khi vui mừng xong, ông gọi điện thoại cho bí thư công xã, hỏi về chuyện này.
Đợi xác nhận tính xác thực của tin tức này, ông vội vã bật loa phát thanh và thông báo cho toàn hộ dân trong đội.
Nghe nói sắp khôi phục thi đại học rồi, những thanh niên tri thức đến từ thành phố trong đội đều vui mừng khôn tả.
Ngược lại, hầu hết dân làng đều mù tịt sau khi nghe điều này, chỉ có bà Ngô là còn có chút hiểu biết, nói với Cố Hàm Giang và Ngô Thục Cầm: “Thành tích của Hàm Giang tốt, Thục Cầm học cũng không tệ, hai con cố gắng phấn đấu, đều đậu đại học cho bà vui mừng.”
Cố Hàm Giang gật đầu, trong lòng Ngô Thục Cầm có chút không vui.
Tạ Miêu vừa đạt được hạng nhất toàn khối thì đã khôi phục thi đại học, tại sao lúc cô ta thi đội sổ thì không khôi phục đi?
Tạ Miêu này may mắn quá thể!
Ngô Thục Cầm vừa ăn vừa lẩm bẩm trong lòng, ăn xong thì về phòng, miệng vẫn mím chặt.
Không ngờ cô vừa vào phòng thì Cố Hàm Giang cũng vào theo, đặt lọ lem dưỡng da tình bạn lên bàn của cô.
Kem dưỡng tình bạn là sản phẩm dưỡng da tốt nhất hiện nay rồi, còn đắt hơn so với dầu ngao và kem nhân sâm. Đặc biệt là loại chai này, trong tiệm bán 1,5 đồng một chai, bình thường người ta không nỡ mua.
Gần đây quá lạnh, đang đúng lúc cần sản phẩm dưỡng da để bôi mặt bôi tay, hai mắt Ngôn Thục Cầm lập tức sáng lên, nhưng có chút không dám chắc chắn, “Cho em à?”
Cố Hàm Giang không nói gì, rồi lại đặt một lọ bột Vạn tử ngàn hồng lên trên hộp kem.
Mắt Ngô Thục Cầm càng sáng hơn, “Những cái này đều cho em hết đúng không?”
“Em nói xem?” Cố Hàm Giang liếc nhìn cô.
“Lẽ, lẽ nào anh muốn cho Tạ Miêu?” Ngô Thục Cầm không thể tin được.
Cố Hàm Giang nghe thế, rồi lại lấy ra một túi bột mịn trong túi ra, “Em nghĩ cách đưa những thứ này cho cô ấy, cái này cho em.”
Ngô Thục Cầm: “...”
Cho Tạ Miêu thì là loại kem và bột đựng trong hộp đắt tiền, còn cho cô thì lại đựng trong túi, Cố Hàm Giang, anh còn có lương tâm không thế?
Hơn nữa, cô là loại người cho chút ơn huệ là có thể mua chuộc được à?
Cô...
Thôi được rồi cô đúng là vậy…
***
Tác giả có lời muốn nói: Ngô Thục Cầm: Tôi khổ quá đi, rõ ràng tôi ghét Tạ Miêu đến như vậy, thế mà cứ bắt tôi giúp anh tôi tán cô ta huhuhu.