Tạ Kiến Hoa không chịu thua kém, “Còn có phòng của tụi con nữa!”
Tạ Miêu lại chẳng phải là con của nhà họ, dán trong phòng đó làm quái gì?
Lưu Chiêu Đệ nói trong lòng, Vương Quý Chi đã vui vẻ chấp nhận, “Được được, dán hết, dán hết.” Lại yêu thương ôm Tạ Miêu thêm một chốc nữa, “Miêu Miêu của chúng ta giỏi quá, ngày mai bà sẽ làm thịt một con gà trống nhỏ trong nhà, nấu cho con ăn.”
Ăn thịt!
Ở thời đại này, cả năm chẳng thấy thịt được mấy lần, nghe hai từ này, ba anh em Tạ Kiến Hoa lập tức sáng mắt, “Bà ơi, ngày mai chúng ta hầm gà ăn sao?”
“Không có phần của các cháu đâu.” Bà lão trở mặt vô tình, “Cả mấy môn cộng lại cũng chẳng bằng một môn của Miêu Miêu, còn có mặt mũi ăn thịt hả.”
Tạ Kiến Hoa: “...”
Nhìn được mà không ăn được, đây không phải dày vò người ta à?
Tại sao mẹ lại nhắc đến cái chuyện điểm chác xúi quẩy này chứ?
Lúc này Lưu Chiêu Đệ còn bực bội hơn con trai của mình nhiều.
Vừa rồi còn tưởng Tạ Miêu thi từ dưới đếm lên thì nói học hành vô ích.
Bây giờ là nghe từ trên xuống, lại vui mừng đến nỗi thiếu nước đi khoe khắp làng khắp xóm, nhanh như thế đã quên lời mình nói rồi ư?
Đang nghĩ bụng, Vương Quý Chi đột nhiên gọi bà, “Chiêu Đệ, con cảm thấy Miêu Miêu thi như thế nào?”
Lưu Chiêu Đệ: “Khá, khá tốt ạ.”
“Tốt hơn Kiến Hoa chứ?”
“Vâng.”
“Hơn một tháng này không phải công cốc đúng không?”
Lưu Chiêu Đệ: “...”
Lưu Chiêu Đệ chỉ muốn vả cái mồm của mình.
Lắm mồm này!
Mày rảnh rỗi hỏi điểm của Tạ Miêu làm gì? Chê nó ở nhà còn chưa đủ chiều chuộng à?
Vương Quý Chi nói được làm được, ăn cơm xong liền đi bắt một con gà trống lông bóng mượt, lấy dây cột sẵn trong sân chờ làm thịt.
Sáng sớm hôm sau lúc mấy chị em đi học, bà ấy còn mài cả dao thái rau.
Ba anh em họ Tạ thấy thế không nhịn được kéo kéo Tạ Miêu, “Chị, chị xin bà nội để bà nấu xong rồi cho bọn em ăn một miếng đi? Một miếng thôi.”
Tạ Miêu: “Muốn ăn thịt, tại sao không tự thi được hạng nhất đi.”
“Thế thì bọn em vẫn là ăn chay thì hơn.”
Tạ Miêu: “...”
Sau khi Tạ Miêu đến trường không lâu, đám Đoàn Thụ Hoa cũng lần lượt tới.
Mấy nữ sinh vừa thấy Tạ Miêu là chân lại cảm thấy đau, họ vội vã đi vòng từ phía bên kia về chỗ của mình, miệng nào miệng nấy đều dẩu lên cao.
Thấy Tạ Miêu lại chăm chỉ học hành, lúc này chẳng ai cho rằng cô ấy giả vờ nữa, nhưng trong lòng vẫn không phục.
“Học giỏi thì làm sao? Học giỏi cũng không thay cơm ăn được, còn không bằng học tập ngài giấy trắng ấy, nói không chừng còn đậu vào trường Đại học Công Nông Binh.”
“Đừng quản cậu ta nữa, đợi sau này cậu ta đi làm rồi kiểu gì chả có lúc khóc.”
Mấy bạn nữ chẳng dám lớn tiếng chế giễu nữa mà dùng tay che miệng nhỏ giọng nói vài câu, sợ rằng Tạ Miêu sẽ nghe thấy.
Ai ngờ được đến chiều, cô Lưu bỗng nhiên thông báo hủy buổi lao động chiều nay, để bọn họ tự học ở trong phòng.
Nói xong liền vội vã rời đi, hơn một tiếng sau lại trở về với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tuyên bố với các em một chuyện, nhà nước có thông báo, sắp khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học rồi.”
Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp được khôi phục?
Các học sinh bên dưới chớp mắt, mất một lúc lâu mới phản ứng lại được.
Chời má kỳ thi tuyển sinh đại học sắp được khôi phục rồi á?
Nghe nói kỳ thi tuyển sinh đại học đã bị dừng trong mười năm, không ngờ nó có thể được khôi phục lại!
Người nào đó thường ngày không quan tâm chuyện này lắm lặng lẽ chọc chọc bạn cùng bàn, “Hở, thi đại học là cái đếch gì vậy?”
Cô Lưu dừng lại một lát, dành đủ thời gian cho học sinh kịp phản ứng rồi mới tiếp tục nói.
“Kì thi đại học năm nay rơi vào tháng sau, tuyển sinh toàn xã hội, công nhân nông dân, trên núi hay dưới quê và thanh niên tri thức hồi hương, bộ đội xuất ngũ và học sinh mới ra trường đều có thể tham gia. Tất nhiên, các em chỉ mới năm ba THCS, muốn thi cũng phải vào hai năm sau, lần thi này không liên quan gì lớn đến các em.”
Không liên quan mà làm vẻ nghiêm túc thế làm gì?
Các học sinh thở phào nhẹ nhõm, tư thế ngồi thẳng tắp cũng thả lòng.
“Tuy nhiên…” Cô Lưu lại hít một hơi.
Các bạn phía dưới lại vội vã dựng tai ngồi thẳng lưng lên nghe.
“Tuy nhiên vì sau khi tốt nghiệp ĐH, nhà nước bao phân công công việc, đó là sự khởi đầu vô cùng tốt đối với học sinh. Nhà trường đã họp quyết định, từ hôm nay phải học tập nghiêm chỉnh, các em cần phải cố gắng nhiều hơn.”
Nói đến đây, cô Lưu nhìn về một số học sinh có thành tích tốt trong lớp, tự dưng mỉm cười, “Cô hy vọng năm sau mọi người đều có thể đậu cấp ba, càng hy vọng hai năm sau, có thể nghe được tin tức đề tên trên bảng vàng của các em. Các em có lòng tin không?”