Vương Quý Chi không vui, Tạ Vệ Quốc cũng trầm mặt liếc nhìn vợ mình, “Ăn cơm đi.”
Bọn họ biết thành tích của Tạ Miêu như thế nào, Lưu Chiêu Đệ hỏi gì không hỏi, cứ muốn hỏi cái này, chẳng phải là hết chuyện để nói à?
Đến cả Tạ Kiến Hoa nhìn thấy phản ứng của bố và bà như vậy, cũng hiểu rằng mẹ cậu chắc chắn không nói gì hay ho, thế nên đá đá bà ấy dưới bàn ăn.
Chỉ có biểu cảm của Tạ Miêu là bình tĩnh nhất, thậm chí đôi mắt hoa đào còn cong lên cười, “Cũng tạm thôi, cũng chỉ đạt được hạng nhất.”
Trời mới biết kiếp trước cô ghét nhất đứa nào trong lớp nói câu này.
“Cũng tàm tạm, chỉ đứng có hạng X thôi.”
“Lần này kiểm tra không lí tưởng lắm, được có XXX điểm thôi.”
“Cuộc thi lần này phát huy không được tốt, chỉ giành có giải X thôi.”
Mẹ nó chứ thi không tốt!
Chúng mày đang khiêm tốn hả? Rõ ràng chúng mày đang giả vờ! Chọc tức ai chứ!
Tuy nhiên, hiện tại Tạ Miêu chỉ muốn nói…giả vờ khoái thật ha ha ha!
Lời Tạ Miêu nói là thật, nhưng nhà họ Tạ nghe xong chẳng có một ai tin.
Vương Quý Chi vội an ủi cô: “Thi không được không sao, dù sao thì học cũng chẳng ích gì. Thành tích của bố con cũng không tốt, chẳng phải vẫn làm bí thư đội đó à. Còn có bác con, chưa tốt nghiệp cấp hai đã đi lính rồi.”
“Đúng thế.” Tạ Vệ Dân và Tạ Vệ Quốc bị nhắc đến đều cùng gật đầu, “Mấy đời nhà chúng ta bần nông, tuyệt đối có xuất thân tốt*. Miêu Miêu, con nộp thêm vài lần giấy trắng, không khéo cũng được chọn đấy, vào học trường Đại học Công Nông Binh gì đấy.”
* Nguyên văn 根正苗红–căn chính miêu hồng: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”, “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. “Căn chính” nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. “Miêu hồng” nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.
Tạ Miêu nghe thế quả thật khóc không thành tiếng.
Điều mà Lưu Chiêu Đệ khó chịu nhất là cả nhà họ Tạ đều chiều chuộng Tạ Miêu đến mù quáng, nâng niu cái thứ nuôi tốn tiền tốn gạo như Tạ Miêu như bảo bối.
Trong tiếng an ủi, chỉ có bà ta là khác.
“Học hơn một tháng rồi, tiến bộ đâu chẳng thấy, mà điểm thì hạng nhất đếm dưới lên, bác thấy cháu cũng không cần phí công thế nữa. Kiến Hoa cũng không học hành gì, kiểm tra cũng chẳng qua nổi ba người xếp chót trong lớp, trò đùa này có lẽ chia theo loại người.”
Câu nói này của bà, nói thẳng ra là đầu óc của Tạ Miêu ngốc nghếch, học cũng chẳng theo kịp cái đứa không học.
Vương Quý Chi đập đũa trên bàn, “Không biết nói chuyện thì đừng nói, không ai nói con câm đâu.”
Lưu Chiêu Đệ bị dọa một vố, thấy mẹ chồng giận thật rồi, chỉ đành ngậm miệng một cách không tình nguyện.
Nhưng Tạ Miêu lại chẳng bỏ qua cho bà ta dễ dàng như vậy.
“Bác nhầm rồi, thứ hạng của con không phải từ dưới lên, mà là từ trên xuống.”
“Con nói gì? Từ trên xuống?” Lưu Chiêu Đệ ngẩng phắt đầu, vẻ mặt không dám tin.
Biểu cảm của những người khác cũng tương tự như vậy, đặc biệt là ba đứa nhóc, chiếc bánh bột ngô trong tay như sắp rớt đến nơi.
“Vâng từ trên xuống, và còn đứng đầu toàn khối.”
Tạ Miêu đứng dậy về phòng, lấy ra cặp sách của mình, “Đây là bài thi lần này.”
Cả nhà đều qua xem.
Ối giồi ôi!
Cả đời này chưa bao giờ thấy nhiều tích đúng, điểm số cao như vậy!
Tạ Vệ Quốc quay đầu hỏi con trai của mình, “Kiến Hoa, lần này con thi được mấy điểm?”
Tạ Kiến Hoa: “Bảy, bảy mươi ba.”
“Hai con thì sao?” Tạ Vệ Dân hỏi.
Tạ Kiến Quân: “Chín mươi mốt.”
Tạ Kiến Trung: “Bảy mươi chín.”
Cũng chính là, cả ba người chẳng có ai có điểm tổng đuổi kịp điểm của Tạ Miêu.
Gương mặt tròn trịa có hơi đen của Lưu Chiêu Đệ nổi lên tầng đỏ hồng, nóng hừng hực cứ như bị người ta cho một cái bạt tai thật mạnh vậy.
Bà nội Vương lại vui vẻ, “Thi tốt lắm! Bà biết Tạ Miêu nhà chúng ta thông minh nhất mà, là người có khiếu học hành.”
Bà lật tờ giấy xem đi xem lại không nỡ đặt xuống, “Đi tìm chút hồ dán, dán nó lên tường trong phòng ngủ của bà. Để khi mọi người đến nhà xem, Miêu Miêu của chúng ta mới học có một tháng mà đứng đầu toàn khối rồi, lợi hại biết bao.”
“Dán một tờ trong phòng ngủ của con.” Tạ Vệ Dân nói.