Lúc đó nhà họ Phó có đứa con gái bốn tuổi, cũng chính là Phó Linh thật sự vừa qua đời vì bệnh viêm phổi.
Nhưng mẹ của Phó Linh thương tâm tột độ, bố Phó Linh đã nhận nuôi dưỡng Cố An, để cô tiếp tục sử dụng tên của Phó Linh, xem như an ủi trong lòng.
Cố An kinh hãi vì hình ảnh ngã trong vũng máu của Chu An, tròn nửa năm không mở miệng nói một chữ.
Sau đó tình trạng của cô tốt lên, nhưng vẫn không nhắc đến họ Cố của mình, chỉ nói cô tên là An An, Chu Lan là mẹ của cô.
Bây giờ đã hơn mười mấy năm trôi qua, đột nhiên có người muốn nhận cô.
Không quen Cố An, hiển nhiên dọa cô một vố.
Còn nhà họ Phó đều tưởng rằng Chu Lan đã chết mới là mẹ của cô, bao năm qua luôn coi cô như con mình sinh ra, đột nhiên bố mẹ ruột từ đâu hiện ra muốn nhận cô về, cô quả thật nhất thời khó chấp nhận.
Có điều, Tạ Miêu cảm thấy nguyên nhân của sự tức giận dồn nén lượn lờ xung quanh anh không khỏi liên quan đến chuyện đã xảy ra với Cố An năm xưa.
Bản thân anh đã trải qua mười năm khốn khó, ăn nhờ ở đậu người ta, nghe em gái mình cũng từng hốt hoảng lo sợ như vậy làm sao chịu nổi.
Tạ Miêu ngẩng đầu, đặt một nụ hôn lên cằm của anh an ủi, “Được rồi, cậu ấy nói đợi mấy tháng thì cứ cho cậu ấy chút thời gian. Tìm được cậu ấy bình an đã là tin tức tốt nhất rồi, anh cũng có thể yên tâm rồi.”
“Ừ.”
Cố Hàm Giang siết chặt vòng tay, hít một hơi thật sâu ở cổ cô, “Miêu Miêu, may còn có em.”
Buổi tối lúc tan học, Tạ Miêu lại qua thăm Phó Linh.
Lần này, cô mang theo một túi táo, là cô và Cố Hàm Giang cùng ra tiệm chọn.
Nhìn thấy Tạ Miêu, mắt Phó Linh lóe lên, vô thức nhìn ra ngoài cửa.
Quả nhiên ngoài cửa có một bóng hình cao lớn, nhìn như đang đợi Tạ Miêu, nhưng ánh mắt lại bất ngờ nhìn cô.
Phó Linh chột dạ thu lại ánh mắt, nhưng nghĩ đến đó là anh trai ruột của mình, lại không nhịn được rụt rè nhìn ra ngoài.
Trước khi Tạ Miêu đi, cô thì thầm bên tai Tạ Miêu: “Cậu giúp tớ nói xin lỗi anh ấy được không?”
Tạ Miêu nhìn vẻ mặt do dự có chút trắng bợt của cô, và đôi mắt thấp thỏm không yên, gật đầu: “Được.”
Phó Linh lập tức nở nụ cười, lúm đồng tiền bên má trái vừa ngọt ngào vừa đáng yêu.
Tạ Miêu nhìn thế ngắt mũi của cô, “Dưỡng bệnh cho tốt, ngày mai tớ lại đến tìm cậu.”
“Ừ.”
Phó Linh ôm cánh tay của cô, rồi lại nhìn ngoài cửa, giọng như muỗi kêu, “Cảm ơn chị dâu.”
Lần này đến lượt Tạ Miêu xấu hổ, vội vã tạm biệt, “Thế tớ về học tiết tự học.”
Phó Linh thấy thế dựa vào đầu giường chu miệng cười.
Tự dưng Tạ Miêu phát hiện, Phó Linh và Tống Vân khá giống nhau, đặc biệt là góc nghiêng.
Nhưng ngũ quan của hai người lại không giống nhau lắm, trước kia cô lại không suy nghĩ theo phương diện đó nên đã mặc kệ.
Vì không dám xác định nên Cố Hàm Giang giấu gia đình lén lút đến thành phố Vọng Sơn, không thể ở quá lâu.
Ngày thứ hai Phó Linh nhập viện, anh đã để lại thông tin liên lạc rồi vội vã trở về Bắc Kinh.
Phó Linh nghe thế thở phào, tiếp đó lại có chút thất vọng, “Anh giấy giận ư?”
“Anh ấy? Anh ấy là ai?” Tạ Miêu cố ý chọc cô.
“Tất nhiên là người yêu của cậu rồi, chị dâu à.” Phó Linh nhẹ nhàng đáp.
Phó Linh mím môi cười một hồi, rồi lại nghĩ gì đó, “Đúng rồi, anh tớ nói nhà tớ ở tận Bắc Kinh, cậu làm sao quen được anh ấy thế?”
“Nếu tớ nói tớ là anh ấy đã có hôn ước từ nhỏ thì cậu có tin không?” Tạ Miêu lườm nguýt cô.
Quả nhiên Phó Linh ngạc nhiên trợn tròn cả mắt, “Hôn ước từ nhỏ? Cậu nói thật đó hả?”
“Ừ.”
Tạ Miêu bèn kể chỉ tiết những chuyện mình biết về Cố Hàm Giang, nhà họ Cố cho cô nghe, để cô hiểu thêm chút ít, tâm cũng an yên hơn.
Phó Linh nghe xong trầm mặc hồi lâu, “Tạ Miêu, anh tớ nhất định rất thích cậu.”
“Sao lại bẻ lái qua chỗ tớ rồi?” Tạ Miêu đánh cô một cái.
Nhưng Phó Linh đã tóm lấy tay cô, “Tớ nói thật đấy, với trải nghiệm và tính cách của anh ấy, không dễ gì tin tưởng một người. Nhưng một khi đã tin tưởng và chấp nhận rồi thì tuyệt đối sẽ không dễ thay đổi.”
Sao Tạ Miêu lại không biết những điều này chứ.
Cố Hàm Giang đã từng âm thầm làm rất nhiều vì cô, so với đó, nam chính trong sách chỉ tính là đối xử với nữ chính khác với người khác một chút.
Bây giờ xem ra sự khác biệt này cũng chưa chắc chỉ có ấn tượng tốt, có khả năng chỉ là vì nữ chính có vẻ ngoài giống em giá anh ta.
Bây giờ đã tìm Cố An, có gặp lại nữ chính Kiều Hựu An sợ rằng căn bản anh sẽ không liếc nhìn lấy một cái.
Thời gian trôi nhanh, trong kì ôn luyện căng thẳng, chớp mắt đã qua hai tháng.
Ngày 7/9/1980, khi đã đèn sách hai kiếp người, cuối cùng Tạ Miêu đã bước chân vào trường thi đại học lần đầu tiên.
Môn thi đầu tiên là ngữ văn, Tạ Miêu cặm cụi làm một mạch, cô phát hiện bài kiểm tra hôm nay lại là viết cảm nghĩ về bài “Vẽ trứng”.
Cô đã làm bài văn này khi học cấp hai ở kiếp trước, xem như là một bài văn bày tỏ cảm xúc sau khi đọc điển hình, đến bây giờ cô vẫn còn chút ấn tượng.
Tạ Miêu hồi tưởng lại, không ngờ mình vẫn còn nhớ vài điểm mà cô đã giảng qua, bèn cúi đầu cười.