Tạ Miêu hơi bất ngờ, nhưng lại cảm thấy cũng dễ hiểu, “Có lẽ cậu ấy không muốn rời xa người nhà hiện tại thôi?”
Dù sao cũng đã sống nhiều năm với nhau như vậy rồi, Phó Linh chắc chắn có tình cảm sâu đậm hơn đối với bố mẹ nuôi hơn là bố mẹ ruột chỉ còn lại trong kí ức mơ hồ.
Hơn nữa có thể thấy đuọc bố mẹ nuôi đối xử với cậu ấy rất tốt, nếu không thì cô sẽ không được vào học ở trường cấp ba tốt nhất.
Phó Linh hẳn không nỡ rời xa gia đình hiện tại, thật ra không muốn về nhà họ Cố là điều hoàn toàn có thể thông cảm.
Tạ Miêu an ủi Cố Hàm Giang, “Chuyện này không gấp, dù sao cũng phải cho cậu ấy chút thời gian để hòa hoãn. Bây giờ tìm được người là tốt rồi.”
Nhưng Cố Hàm Giang không thấy an ủi chút nào, anh trầm giọng, “Nó không về, còn không cho anh nói với bố mẹ.”
“Cậu ấy không muốn nhận người nhà ư?”
Lần này Tạ Miêu cũng có chút ngạc nhiên, vội ngả người ra sau xem sắc mặt của anh.
Cố Hàm Giang không trả lời, thuận thế thả cô ra, “Cái này để sau rồi nói, em về phòng bệnh trước đi, anh ở đây đợi em.”
Tạ Miêu vô cùng lo lắng, nhưng nghĩ lại cô nói với mẹ Phó Linh mình ra ngoài tìm cậu ấy, không thể tìm xong là lặn mất tăm, thế nên gật gù, “Em đi nói một tiếng, về nhanh thôi.”
Lúc cô rời khỏi cầu thang, Phó Linh vừa đúng lúc ra khỏi nhà vệ sinh.
Tạ Miêu rảo bước đến, phát hiện Phó Linh không còn khóc nữa, chỉ là đôi mắt vẫn còn hơi sưng, người khác chỉ nhìn là có thể thấy ngay.
Cô có hơi lo lắng, “Lát nữa mẹ cậu hỏi thì làm sao?”
“Không sao, tớ đã nghĩ ra nên nói sao rồi.”
Phó Linh sụt sịt, rõ ràng vẫn chưa bình tĩnh lại được từ sự xúc động vừa rồi.
Tạ Miêu còn muốn nói gì đó thì thấy mẹ Phó Linh đang xách phích nước đi lấy nước thì bèn nuốt lời về lại.
Quả nhiên khi nhìn thấy Phó Linh, mẹ cậu ấy đã nhìn ra sự bất thường: “Con sao thế? Sao lại khóc?”
“Không sao. Con chỉ là, chỉ là…”
Thấy mẹ, Phó Linh lại nhớ đến đoạn đối thoại ở dưới cầu thang vừa rồi, vành mắt lại đỏ hoe.
Nhưng mẹ cô ấy lại nghĩ lệch sang hướng khác, bà tiến lên ôm cô, “Đừng khóc, con cố gắng thi vào một trường đại học tốt, như thế sẽ khiến ông con vui hơn bất cứ thứ gì.”
“Con biết.” Phó Linh nghẹn ngào gật đầu, ép nước mắt vào trong.
Mẹ cô ấy an ủi thêm vài câu nữa mới xách phích nước chuẩn bị tiếp tục đi lấy nước.
Tạ Miêu thấy thế nhân cơ hội xin từ biệt, “Nếu dì tới rồi thì cháu cũng không ở lại làm phiền nữa.”
Lúc này Phó Linh mới nhớ đến cô, có chút xẩu hổ nói, “Cậu về học đi, không cần lo cho tớ đâu.”
Mẹ Phó Linh cũng nói: “Cháu về học đi, ngại quá, cháu chăm sóc Phó Linh nhà cô làm lỡ thời gian của cháu rồi.”
Lúc Tạ Miêu xuống cầu thang, Cố Hàm Giang trông đã bình tĩnh lại và đang kê tay lên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại, “An An về rồi à?”
“Ừm.”
Tạ Miêu bước đên ôm eo anh từ phía sau, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi hai người nói gì vậy?”
“Cũng không có gì, em ấy nói ông vừa mới qua đời, bố mẹ nuôi rất đau lòng, muốn đợi thêm vài tháng nữa mới để họ biết em ấy đã tìm được người nhà.”
“Thì ra là vậy.” Tạ Miêu cảm thấy điều này cũng không có gì đáng trách, huống hồ sắp thi đại học rồi, bây giờ nhận người nhà có thể sẽ ảnh hưởng đến cô ấy tham gia kì thi nếu như nói không khéo.
Có điều…
Tạ Miêu ló đầu ra bên cạnh, cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, “Cậu ấy cũng đâu phải không muốn nhận anh, anh buồn thiu thế làm gì?”
Cố Hàm Giang im lặng, xoay người ôm Tạ Miêu vào lòng, “Miêu Miêu, dì Chu mất rồi.”
“Dì Chu?”
Tạ Miêu chớp mắt, không biết dì Chu mà anh nói rốt cuộc là ai.
Sau đó anh liền trầm giọng giải thích cho cô, “Dì Chu là bạn tốt nhất của mẹ, lúc đầu nhà anh xảy ra chuyện, An An chính được dì ấy đưa đi. Hai năm nay nhà anh luôn tìm kiếm dì ấy và An An, không ngờ dì ấy đã rời xa cõi đời rồi.”
Lúc đó nhà họ Cố tai họa ngập đầu, trong lòng ai cũng hoang mang, không ai biết rốt cuộc có qua được ải khó khăn này không.
Chính lúc này, Tống Vân có thể giao phó con gái cho một người bạn, có thể thấy sự tin nhiệm của bà đối với người đó như thế nào.
Tạ Miêu nghĩ đến những gì đã xảy ra với Cố Hàm Giang trong mười năm qua, cô không muốn suy đoán nhân tính theo hướng xấu xí.
“Xảy ra chuyện gì ư?” Cô hỏi dò.
“Lúc đó An An còn nhỏ, trí nhớ không rõ ràng.” Cố Hàm Giang nói, “Nhưng ít nhiều gì nó cũng có chút ấn tượng, hình như lúc nó và dì Chu ra ngoài bị người ta phát hiện, trốn chui chốn nhủi đến thành phố Vọng Sơn...”
Lúc nhà họ Cố xảy ra chuyện, dù sao Cố Hàm Giang cũng đã bảy tuổi, nhưng Cố An chỉ mới bốn tuổi.
Kí ức của cô với người nhà vô cùng mơ hồ, chỉ biết mình mang họ Cố, tên là An An, có một anh trai rất tốt với mình.
Còn về nhà ở đâu, bố mẹ tên gì, anh trai tên gì, bởi vì không có ai dồn tâm trí dạy nên cô không có ấn tượng gì.
Nhưng những năm nay cô vẫn không thử đi tìm người nhà, không chỉ vì quá ít manh mối không thể tìm thấy.
Trẻ con luôn có sự nhạy cảm như bản năng đối với nguy hiểm, Chu Lan cố ý diễn vai xấu với cô. Những ngày tháng dẫn theo cô đóng giả làm mẹ con trốn khắp nơi đã để kí ức quá sâu sắc cho cô, khiến cô vô thức cảm thấy thân thế của mình là bí mật tuyệt đối không thể nhắc đến.
Lúc Chu Lan gặp tai nạn xe cộ ngoài ý muốn ở thành phố Vọng Sơn, trong tình huống nguy cấp, bà đã đẩy cô ra, còn mình thì chết ngay tại chỗ.
Hung thủ bỏ trốn không dừng lại, sau đó bố Phó Linh nhặt cô về, lo hậu sự cho Chu Lan.