“Em nói Triển Bằng? Cậu ấy được một giải nhất và một giải nhì, được thưởng 200 tệ.” Tạ Miêu nói.
Lưu Chiêu Đệ nghe thế, không ngờ có tiền thưởng thật, đôi mắt đảo một vòng, nhìn chằm chằm con trai mình.
Bỗng dưng sống lưng Tạ Kiến Hoa lạnh toát, cậu có cảm giác không lành.
Ngày thứ hai Tạ Miêu về nhà nghỉ ngơi, trường Cao Nhất huyện Hồng Hà cũng đã biết thành tích cuộc thi quốc gia lần này của cô.
Thầy Đặng và thầy Mã thay nhau chúc mừng Tạ Miêu, sau đó lại cảm thấy hối tiếc khi chuyển hạt giống tốt như vậy đi.
Nhưng ai cũng biết rằng, nếu Tạ Miêu không đến trường THPT thứ hai thành phố, có thể đến tư cách tham gia thi cuộc thi quốc gia cũng không có.
Sau khi những bạn học có quan hệ khá tốt với Tạ Miêu lúc trước nghe được tin tức thì đều vô cùng phấn khích. Đặng Chí An vừa vào lớp đã vỗ vai Từ Hải, “Bố tới nói kết quả cuộc thi toàn quốc đã có rồi, cậu đoán Tạ Miêu thi thế nào?”
“Có kết quả rồi ư?” Không đợi Từ Hải đáp lời, Ngô Thục Cầm đã quay đầu lại.
Đặng An Chí sớm đã nhận ra Ngô Thục Cầm hay xấu hổ, cả ngày giả vờ không thích Tạ Miêu, nhưng khi có người nói xấu Tạ Miêu, người đầu tiên lật mặt chính là cô ấy.
Tạ Miêu chính là niềm tự hào của lớp họ, cho dù đã chuyển đi rồi, mỗi lần nghe thi được kết quả tốt, mọi người đều vẫn vinh dự.
Đặng An Chí vòng vo một hồi, đợi đám đông mất hết kiên nhẫn thúc giục mới cười nói: “Lần này cậu ấy giành được hai giải nhất, môn toán và môn Anh đều là giải nhất toàn quốc.”
“Giải nhất toàn quốc?”
Tất cả mọi người hit một ngụm khí lạnh, sắc mặt có chút kinh hoàng.
Dù có tự tin về Tạ Miêu thế nào, bọn họ cũng không dám nghĩ cậu ấy có thể giành giải nhất toàn quốc, đến giải nhất toàn huyện cũng chưa nghĩ đến nữa là.
Cậu…cậu ấy thật sự quá trâu bò!
Trong tiếng kinh ngạc chỉ có Tào Khiết mím chặt môi, sắc mặt trắng như tờ giấy.
Từ lần bị thương làm lỡ dở chuyện học hành, thành tích của cô có chút sa sút, thế nào cũng không nâng lên được, đặc biệt là sau khi vào lớp 11.
Thế nhưng từ sau khi chuyển trường, thành tích của Tạ Miêu lên như diều gặp gió, giải nhất toàn tỉnh, giải nhất toàn quốc, đúng là nhận mỏi tay.
Sớm biết như thế, sớm biết Tạ Miêu ghê gớm như thế, ban đầu mắc mớ gì cô phải chọc cậu ta, để rồi khiến mình thê thảm như vậy?
Tạ Miêu nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, sau đó lại trở về trường.
Toàn bộ giáo trình lớp 11 đã được nhà trường cho học hết vào tuần trước, bây giờ vòng tổng ôn tập đầu tiên đã sắp kết thúc và sắp bắt đầu bước vào vòng tổng ôn tập thứ hai.
Tạ Miêu hỏi Phó Linh tiến độ ôn tập, mượn vở ghi chép của Phó Linh xem, và cũng nghe giảng rồi làm đề.
Các bạn học còn tưởng rằng cô có được hai giải nhất toàn quốc rồi chắc chắn sẽ được tuyển thẳng vào trường đại học danh tiếng, không cần phải tham gia ôn tập nữa.
Kết quả cô lại chẳng quan tâm mình có bao nhiêu vinh quang, vả lại không hề chảnh mảng, ngược lại còn học hành nghiêm túc hơn hầu hết mọi người trong lớp.
Mọi người trở nên bi phẫn, ai oán, tức giận.
Trạng thái học tập của học sinh vừa thay đổi, thầy giáo liền phát hiện ra ngay.
“Thấy thấy Tạ Miêu và Triển Bằng trở về là tốt nhất, trong hai tháng hai em ấy không ở đây, bầu không khí trong lớp cũng thả lỏng quá rồi đó.”
So với việc đó, suy nghĩ của Phó Linh càng tinh tế hơn một chút.
“Cậu vẫn muốn tham gia thi đại học ư?” Cô hỏi Tạ Miêu trên trường đi đến căn tin.
“Cậu nhận ra rồi à?”
Tạ Miêu cười nhìn cô, “Tớ cảm thấy lên cấp ba rồi thì phải tham gia thi đại học một lần mới xem như là viên mãn.”
Kiếp trước cô xuyên qua trước kì thi đại học, cảm thấy mình chuẩn bị đã lâu như vậy nhưng không được thi, vì thế khó tránh có chút tiếc nuối.
Phó Linh chẳng có lý do gì đặc biệt với kì thi đại học, cô chỉ muốn đậu vào một trường đại học tốt, sau đó tìm một công việc ok mà thôi.
Nhưng cô cũng rất tôn trọng và hiểu cho sự lựa chọn của Tạ Miêu, “Cậu có cần đề thi và câu hỏi ôn tập của mấy ngày nay không? Có thì để tớ về tìm cho cậu.”
“Được đó.”
Tạ Miêu gật đầu, vừa định cảm ơn bỗng có một người phụ nữ trung niên, dáng vẻ bình thường vội vàng bước đến, “An An, mau đi tìm thầy Nghiêm xin nghỉ với mẹ, ông con sắp không gượng được rồi, trước khi đi muốn nhìn mặt con lần cuối cùng.”
***
Tác giả có lời muốn nói: Cố Hàm Giang: Hừm, cảm giác vợ càng ngày càng được săn đón rồi, vậy nên phải mau chóng nhập học bỏ bên người trông chừng thôi…