“Chẳng phải tớ có lòng tốt ư?” Đối phương cười hi hả tránh ra, “Tớ không giúp cậu hét lên, cậu làm sao nói chuyện được với người ta chứ?”
Tạ Miêu Triển Bằng quẩy tưng bừng với các bạn học trong lớp thì bị Nghiêm Thục Phân gọi đến phòng làm việc.
Từ khi đến trường THPT thứ tư của tỉnh, hai người đã hai tháng chưa về nhà rồi. Nhà trường tạo điều kiện cho họ được nghỉ hai ngày.
Trong túi của Tạ Miêu đựng giấy khen, còn có bút máy vừa đến tay và tiền thưởng 400 tệ, cô chuẩn bị bước trên con đường trở về nhà.
Nhưng còn chưa đến nhà, cô đã gặp vài bác hàng xóm quen thuộc, “Ồ, Miêu Miêu về rồi à? Hai tháng nay cháu không về nhà, nghe bà cháu nói là lên tỉnh chuẩn bị thi thố cái gì đó? Thế thi thế nào rồi?”
“Thi xong rồi ạ.” Tạ Miêu cười chào hỏi đối phương, “Cô vừa mới ra đồng về ạ?”
“Ừ, cô dọn ruộng để chuẩn bị cho gieo vụ xuân.”
Bà ấy bỏ cuốc xuống đất, hỏi Tạ Miêu, “Nghe nói năm ngoái cháu giành được hạng nhất toàn tỉnh, lần này thi thế nào?”
“Cũng được ạ.” Tạ Miêu nói, “Lần này giành được giải nhất ạ.”
Đối phương cũng đâu có biết gì về cuộc thi mà cô tham gia, nghe nói là giải nhất thì liền khen cô một bận, “Mấy cô nhóc cậu nhóc thôn chúng ta chỉ mỗi cháu là học giỏi nhất thôi. Cô thấy cháu chắc chắn đậu đại học rồi đấy.”
Tạ Miêu chỉ cười, đến lúc về tới nhà thì gặp Vương Quý Chi đang ra té nước.
Thấy cháu gái cưng của mình trở về, Vương Quý Chi kêu lên một tiếng rồi thả chậu nước xuống chạy đến.
“Miêu Miêu sao lại về rồi? Thi xong rồi hả?”
Bà kéo tay Tạ Miêu xem từ đầu đến chân, đôi mắt ánh lên vẻ thương xót, “Gầy đi rồi, xem cái cằm này này, hai tháng nay mệt lắm đúng không?”
Không đợi Tạ Miêu lên tiếng, bà cô đó đã cướp lời: “Bà Tạ à, Miêu Miêu nhà bà có tiền đồ lắm đấy, lần này hẳn giải nhất đấy.”
“Thật ư?”
Vương Quý Chi vui vẻ ngay lập tức, kéo Tạ Miêu vào trong, “Mau nói cho bà nghe, môn nào được giải nhất nào.”
Tạ Miêu muốn dỗ bà vui, thế là ôm cánh tay bà, nhích lại gần nói nhỏ vài câu vào tai bà.
Bà cụ cười tươi rói, “Hai môn đều giải nhất toàn quốc ư? Thế chẳng phải Miêu Miêu của chúng ta là học sinh lợi hại nhất toàn quốc rồi ư?”
Tạ Miêu nghe thế có chút buồn cười, “Bà à, không nói như vậy được.”
“Bà nói có sai đâu.”
Vương Quý Chi nghiêm mặt, nhưng chưa được hai giây lạ cười xòa, rồi vào bếp rửa tay, “Lần này có giấy khen không? Lấy ra bà ngắm xem nào.”
“Có ạ.” Tạ Miêu vội mở cặp lấy giấy khen ra, “Không những có giấy khen mà trường còn tặng bút máy nữa.”
Vương Quý Chi sốt sắng nhận lấy, tìm cặp kính đeo vào xem, “Nhìn là biết giấy khen này còn tốt hơn cái năm trước.”
Tạ Miêu ở một bên nhìn, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ.
Có thể vào trường đại học mình mong muốn, có thể ở cùng với người mình thích, có thể khiến gia đình vui vẻ…
Tất cả sự nỗ lực của cô trong mấy năm nay đều đã được đền đáp, cô dựa vào bản thân mình, bước trên con đường hoàn toàn khác với nguyên sách.
Khi Vương Quy Chi ngắm giấy khen xong, Tạ Miêu mới đem phong bì da trâu ra, “Bà, đây là 400 tệ thành phố thưởng cho con.”
“Thi xong rồi còn cho tiền ư?” Vương Quy Chi ngạc nhiên.
“Vâng.” Tạ Miêu dúi phong bì vào tay bà, “Tiền này bà giữ giúp cháu, sau này học đại học rồi lấy ra dùng.”
“Bà đã góp đủ tiền cho con học đại học rồi.”
Vương Quý Chi muốn trả phong bì về lại, nhưng Tạ Miêu nói mình cầm nhiều tiền thế không tiện, lúc này bà mới nhận lấy.
Trên bàn ăn, bà cụ vẫn ấy phong bì đó ra, “Lần này Miêu Miêu giành được giải nhất toàn quốc môn toán và tiếng Ánh, thành phố đã thưởng 400 tệ để khuyến khích nó, Miêu Miêu đã gửi ở chỗ của ta.”
Bà vừa nói, vừa cố ý nhìn Lưu Chiêu Đệ, “Mùa thu này Miêu Miêu lên đại học rồi, số tiền này để dành làm phí hoạt cho nó, bớt cho ai đó xì xào sau lưng, chê Miêu Miêu lên đại học tiêu tiền trong nhà.”
Dù bà không nhìn Lưu Chiêu Đệ nhưng cả nhà đều biết bà đang nói ai.
Lúc đó mặt Tạ Kiến Hoa trở nên đỏ bừng, còn Tạ Vệ Quốc thì có hơi lúng túng, trừng mắt với vợ mình một cái.
Nhưng Lưu Chiêu Đệ lại không tin, “Thi thố còn có người cho tiền? Bộ đầu mấy người trên thành phố úng nước hết rồi hả?”
“Con hiểu cái gì?”
Vương Quý Chi nghiêm mặt, “Miêu Miêu giành được giải nhất toàn quốc đấy, toàn quốc có mấy mươi ngàn học sinh, thế mà chỉ có nó là giành giải nhất, nó phải hiếm có tới mức nào. Ra ngoài nói người giành giải nhất toàn quốc là của Vọng Sơn chúng ta, thành phố mất hết thể diện chứ sao?”
“Thế diện có đáng tiền đâu…”
Lưu Chiêu Đệ lầm bầm còn muốn nói gì đó, nhưng Tạ Kiến Hoa đã nhanh nhảu cướp lời của bà, “Chị, thế còn cái anh tham gia cuộc thi quốc gia chung với chị thì sao? Anh ấy được thưởng bao nhiêu tiền.”