Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 301

Trước Sau

break
Đôi môi nóng rực rơi xuống, ngay từ đầu đã bá đạo trằn trọc ma sát.

Đầu óc Tạ Miêu choáng váng, sau đó môi bị mút lấy thấy hơi tê dại, trái tim cũng đập thình thịch.

Sống hai đời, hôm nay cuối cùng cô cũng lấy được chìa khóa bước vào ngôi trường mơ ước bằng chính sự nỗ lực của bản thân.

Vừa rồi ở trong hội trường, cho dù ở dưới đài hay trên đài, cô đều rất bình tĩnh, không hề giống một cô gái mới chỉ có 18 tuổi.

Nhưng ở trước mặt người mình thích, cô không khống chế được sự kích động của mình, ôm, hôn môi, hoàn toàn phản ứng theo bản năng.

Lúc này đây, khi môi lưỡi của chàng trai hoạt động mạnh mẽ, cô mới ý thức được mình đang làm gì.

Ngay lập tức, mặt Tạ Miêu đỏ bừng, lông mi dài như dẻ quạt bất an chớp chớp hai lần, theo bản năng muốn trốn tránh.

Cố Hàm Giang lại hoàn toàn không cho cô cơ hội này, tay giữ gáy cô dùng thêm sức, cắn một cái như trừng phạt lên đôi môi hồng phấn nộn của cô.

Tạ Miêu cảm thấy hơi đau đau, vừa muốn kêu lên thì cổng thành đã thất thủ rồi.

Tạ Miêu vòng tay ôm cổ anh, vô thức nắm chặt cổ áo sơ mi của ảnh, cảm thấy hít thở không thông, toàn thân choáng váng.

Có lẽ nhẫn ra cô đang gắng sức, một tay chàng trai giữ lấy gáy cô, một tay bế ngang cô lên, ôm chặt cô vào lòng.

Cơ thể hai người dính sát lấy nhau không một khe hở, Tạ Miêu kêu lên một tiếng, đột nhiên cảm thấy càng khó thở hơn.

“Anh...... anh đừng ôm...... đừng ôm chặt như vậy.......”

Cô hơi giãy giũa, một câu cũng không nói hoàn chỉnh được, có vẻ như đang kháng nghị nhưng nghe ra lại giống như đang làm nũng hơn.

Ánh mắt Cố Hàm Giang càng thêm thâm trầm, không những không nới lỏng tay mà cánh tay càng ôm chặt hơn nữa.

Những gì còn lại Tạ Miêu chưa nói được bị anh nuốt vào trong bụng, giận đến mức chỉ có thể dùng nắm đấm mềm như bông đấm lên người anh.



Tên khốn này, mau buông tay ra ngay!

Nếu lúc nữa cô vì bị thiếu oxy mà ngất đi, thế thì là do anh hôn cô ngất đi hay là do anh ôm chặt quá không thở được nên ngất đi?

Đúng lúc này, có tiếng động vang lên ở cửa hông của hội trường cách đó không xa.

Ánh mắt Cố Hàm Giang thay đổi, vội buông Tạ Miêu ra, nghiêng người ngăn cho cô không nhìn về phía cửa.

Bước ra là hai cô gái, vừa đi vừa nhỏ giọng thảo luận cái gì đó, ngay từ đầu đã không chú ý tới bên này.

Cố Hàm Giang thở nhẹ, quay đầu lại nhìn Tạ Miêu, thấy cô gái nhỏ không biết đã ngồi xổm xuống từ lúc nào. Cả mặt cô đều vùi vào đầu gối, chỉ để lộ ra đôi tai nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu đang đỏ bừng lên.

Đang thẹn thùng hả?

Trong mắt anh ánh lên ý cười, đôi môi mỏng càng thêm ửng hồng sau nụ hôn vừa rồi, nhìn nhìn đúng là quyến rũ chết người mà.

Một cô gái trong đó vô tình ngẩng đầu lên ngước mắt qua bên này, đúng lúc nhìn đên mặt nghiêng hoàn mỹ của anh, ánh mắt lại không dứt ra được.

“Có chuyện gì thế?”

Cô gái còn lại phát hiện ra, theo tầm mắt của cô bạn nhìn qua, cũng không dời tầm mắt đi được nốt.

Phát hiện có người đang nhìn mình chằm chằm, mặt Cố Hàm Giang vẫn lạnh lùng không cảm xúc, nhàn nhạt liếc mắt qua nhìn một cái.

Cái liếc mắt kia lạnh như băng, hờ hững lại có ẩn ý uy hiếp khiến hai cô gái theo bản năng thu hồi tầm mắt lại.

Đi được hai bước rồi, hai cô gái vẫn nhịn không được nhỏ giọng hỏi anh: “Bạn học, cho hỏi cậu biết đi WC phải đi hướng nào không?”

Cố Hàm Giang không nói gì, giơ tay chỉ chỉ cuối hành lang.

Hai cô gái vội nói cảm ơn, bước chân vội vàng đi về phía bên kia.



Đợi đến chỗ rẽ, nhìn thấy tấm bảng chỉ dẫn WC, hai cô mới lặng lẽ quay đầu nhìn lại, thoáng nhìn về phía sau.

“Cậu bạn học vừa rồi kia, hình như là lễ tân đón khách trước khán phòng nhỉ?”

“Là cậu ấy, tớ nhớ rõ mặt cậu ấy trông như thế nào, chắc chắn không nhận sai người đâu.”

“Vậy bạn nữ kia là ai? Hai người đó đứng một mình ở trên hành lang làm gì vậy nhỉ?”

“Ai biết đâu. Tớ thấy bạn nữ kia cứ ngồi xổm mãi, chắc là tỏ tình không thành nên ngồi khóc cũng nên.”

Mới nói thế xong, đột nhiên Cố Hàm Giang cúi người thấp xuống, nhẹ giọng kêu một tiếng: “Miêu Miêu.”

Bởi vì vừa mới hôn môi rất kịch liệt, giọng nói của anh có chút khàn khàn, ngữ khí nói chuyện lại rất dịu dàng ôn nhu.

Hai cô gái sửng sốt.

Ơ, ơ, đây là cái người vừa mới trưng ra bộ mặt lạnh ngắt, đến một chữ cũng lười nói với bọn họ hả?

Mấy cô nhịn không được ló đầu ra, muốn xem xem là chuyện gì đang xảy ra vậy nhưng lại bắt gặp một đôi mặt lạnh như hàn băng.

Hai cô gái bị nhìn đến giật cả mình, vội vàng quay người lại, nhanh chóng chạy vào WC.

Mãi đến khi hai vị khách không mời mà đến kia quay lại khán phòng lần nữa, Tạ Miêu vẫn cứ ngồi xổm trên đất như vậy, không có ý định ngẩng đầu lên.

Cố Hàm Giang gọi cô hai lần cũng không trả lời anh, thế là anh dứt khoát kéo kéo ống quần, ngồi xổm xuống cạnh cô: “Không đứng lên thật hả?”

“Không đứng.” Giọng nói Tạ Miêu có chút rầu rĩ còn dịch dịch người sang bên cạnh.

Lúc mới ngồi xuống cô đã úp mặt vào đầu gối rồi, không biết hai cô gái mới rồi kia có nhìn thấy cái gì không không nữa, giờ cô chỉ thấy trên mặt mình nóng như lửa đốt.

Trời ạ, đây là khoảng thời gian những năm 80, còn tương đối bảo thủ, bây giờ còn đang ở bên ngoài hội trường Bắc Đại, thế mà cô với Cố Hàm Giang lại......
break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc