Vẫn là Hạ Đào nhắc nhở cô rằng phía trên kia vẫn còn đợi để trao thưởng cho bọn họ, cô ấy mới ngại ngùng mà buông tay ra, đẩy đầy Tạ Miêu: “Cậu đi nhanh đi.”
Tạ Miêu và Hạ Đào bước lên sân khấu, Nghiêm Kiều đã được người khác đỡ đứng dậy, lúc té ngã có chút thảm hại, nhìn còn khó coi hơn cả khóc.
Tạ Miêu đi ngang qua cô ta, vừa vô tình lại như cố ý mà lườm cô ta một cái.
Nghiêm Kiều không ngẩng đầu, thậm chí còn cúi thấp thêm vài phần, bàn tay hai bên nắm chặt thành quyền.
Trên mặt mọi người đều tràn đầy vui sướng, chỉ duy nhất cô ta, cứ như bị xử phạt công khai, mỗi giây phút đứng trên sân khấu vô cùng khổ sở.
Ánh mắt của Tạ Miêu cũng không dừng quá lâu trên người Nghiêm Kiều, nhanh chóng bước đế vị trí hàng đầu trong hàng ngũ nhận giải.
Lúc này mới vừa rồi còn chưa có phản ứng gì, hiện tại phát hiện người hạng nhất môn toán và hạng nhất môn tiếng Anh là cùng một người.
Đám đông dưới sân khấu xôn xao bùng nổ, tất cả mọi người đều tràn đầy sự hoài nghi.
“Cả hai môn đều hạng nhất, có khả năng này sao? mọi người có từng nghe tới có ai giành cả hạng nhất hai môn bao giờ chưa?”
“Đừng nói hai môn đều hạng nhất, tới cả giải nhất của hai môn tôi còn chưa từng nghe qua, khó lắm.”
Có không ít người khi nãy còn vui mừng vì bản thân giành giải thì đột nhiên trở nên im lặng.
So với việc người ta đứng hạng nhất toàn quốc cả hai môn thì với chút thành tích này của bọn họ, thật sự chả đáng để kiêu ngạo.
Các giáo viên của của các đội tuyển tỉnh khác cau mày, nét mặt nặng nề.
Thành tích thi thố của đội tỉnh Băng vẫn cứ lúc nóng lúc lạnh, lần này không biết như nào mà lại xuất hiện một tài năng như vậy.
Bốn giải nhất, hai giải nhất toàn quốc, một giải nhì toàn quốc và một giải ba toàn quốc.
Chỉ với hai môn này, tỉnh Băng có thể xem như người thắng lớn nhất ở cuộc thi lần này.
Lần này, đến cả lãnh đạo của ban tổ chức cũng chú ý đến Tạ Miêu, “Cô bé thi tốt lắm, đã chọn thi vào trường đại học nào rồi?”
Đôi mắt hoa đào của Tạ Miêu cong lên, “Em muốn thi vào trường đại học Bắc Kinh.”
Nụ cười và ánh mắt của vị kia nở rộ, gật gù đầy mãn nguyện, “Trường đại học Bắc Kinh chào đón những học sinh ưu tú như em.”
Bằng khen thứ hai của hạng nhất vừa được phát ra, lúc Tạ Miêu nhận lấy rồi bước khỏi sân khấu, cô lại không nhịn được mà nhìn về phía cửa.
Ngẫm nghĩ muốn nhìn người mà cũng không nhìn thấy, cái tên đó không biết chạy đi đâu mất tiêu rồi, cô lại thu hồi tầm mắt.
Ai ngờ được vừa xoay người đã thấy ngay Cố Hàm Giang đứng dựa tường gần vị trí của đội tỉnh Băng, im lặng chăm chú nhìn về cô.
Ánh sáng xa xa từ trên sân khấu hắt xuống cũng chỉ phác họa mơ hồ hình dáng của anh, không thể nào nhìn ra được tia sáng lấp lánh như sao trời trong đôi mắt anh.
Thấy cô nhìn sang, môi anh cong lên, nở một nụ cười không chút che dấu.
Tim Tạ Miệu đập lỡ nửa nhịp, trong phút chốc, tất cả sự bình tĩnh trước đó đều không cánh mà bay.
Hiện tại, cô chỉ muốn chia sẻ niềm vui của mình cùng với người này.
Đáng tiếc là Dương Hiểu Xuân đã kích động đi đến chào đón, còn có các bạn học khác của đội tuyển tỉnh Băng.
Tạ Miêu không thể không đón nhận sự nhiệt tình của mọi người, phải qua một hồi lâu mới có thời gian đi tóm lấy bóng dáng của Cố Hàm Giang.
Không ngờ Cố Hàm Giang thế mà không đi đâu cả, trước sau vẫn cứ đứng dựa bên tường nhìn từng cái cau mày từng nụ cười của cô.
Tạ Miêu nhìn không chớp mắt, đẩy đẩy Dương Hiểu Xuân bên cạnh, "Mình muốn đi nhà vệ sinh.”
Dương Hiểu Xuân vội vàng đứng dậy nhường đường đi cho cô, “Cậu biết nhà vệ sinh ở đâu không, có muốn mình đi với cậu không?”
“Không cần đâu.” Tạ Miêu lắc đầu, “Mình đi tìm một nhân viên công tác hỏi một chút là biết ở đâu thôi mà.”
Cô rời khỏi chỗ ngồi và đi về phía cửa hông, lúc đi ngang Cố Hàm Giang còn nháy mắt với anh một cái.
Cố Hàm Giang hơi ngạc nhiên, sau đó ý cười nơi đáy mắt lại càng sâu.
Sau khi Tạ Miêu rời đi, chỉ một lúc sau, anh cũng điềm nhiên bước đi ra.
Hành lang vắng tanh, chỉ có một cô gái mảnh mai đang đứng cách đó không xa lặng lẽ đợi anh.
Cố Hàm Giang bước tới, Tạ Miêu lập tức nhảy vào lòng anh, ôm lấy cổ anh, “Hàm Giang, em có thể đến đại học Bắc Kinh đi học rồi!”
Anh vô thức ôm lấy eo cô nhìn xuống, khuôn mặt cô gái nhỏ ửng hồng, đôi mắt sáng hơn các ngôi sao trên bầu trời đêm.
Anh ôm chặt lấy cô với bao nhiêu là âu yếm, không nhịn được liền bật cười, “Chúc mừng em, quán quân quốc gia của anh.”
“Dạ dạ, cuối cùng em cũng có thể đến học ở đại học Bắc Kinh rồi!”
Cô gái nhỏ gật đầu, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều liền kiễng chân mổ lên môi anh.
Nụ hôn vừa dứt ra, đôi mắt Cố Hàm Giang càng thêm thâm thúy, bàn tay giữ lấy sau gáy cô mà tiến đến.