Đột nhiên bị người kéo vào trong bóng tối mờ mịt, trái tim của Tạ Miêu sắp nhảy lên tận cổ họng rồi.
Còn may, cô nhanh chóng nhận ra người đó là ai từ trong giọng giọng nói quen thuộc kia, hơi hơi thả lỏng cơ thể: “Cố Hàm Giang?”
“Ừ.”
Thiếu niên cúi đầu đáp một tiếng, cánh tay ôm càng chặt hơn, giống như muốn cả người cô tan chảy vào trong cơ thể mình.
Chân thực cảm nhận được cô gái nhỏ bình yên trong ngực mình, anh mới có thể hoàn toàn buông xuống nỗi lòng lo lắng suốt dọc đường.
Từ khi Tạ Miêu nói có người động vào thư mà anh viết cho cô, Cố Hàm Giang liền nghi ngờ rắng đối phương có thể đang nhằm vào nhà mình.
Người trong thôn Bắc Xá chỉ biết nhà anh có lai lịch không nhỏ nhưng không ai hiểu được bây giờ ông nội của anh có địa vị cao, bố của anh thì đóng quân ở Quân khu tỉnh Vân Nam.
Bây giờ biên giới Tây Nam có xung đột lớn nhỏ không ngừng, nhà họ Cố đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìm chằm chằm.
Trong tình hình này, có người nhằm vào Tạ Miêu cũng không phải là không có khả năng.
Chẳng qua là nghi ngờ thì nghi ngờ, khi thật sự điều tra ra rằng quả thật có quả bom nổ chậm đang chô giấu bên cạnh Tạ Miêu, đã ẩn nấp hơn hai tháng, cho dù như thế nào thì Có Hàm Giang cũng không thể bình tĩnh được, anh không hề nghĩ ngợi gì, trực tiếp mua vé tới thành phố Vọng Sơn.
Nhịp tim dần trở lại bình thường, Tạ Miêu liền phát hiện cảm xúc của Cố Hàm Giang dường như không đúng lắm.
Cô nhẹ nhàng vuốt vuốt sau lưng anh, hỏi anh: “Anh tới khi nào vậy?”
Thiếu niên cao hơn cô gần nửa cái đầu rũ mắt xuống, khuôn mặt anh tuấn giấu ở trong bóng tối, chỉ lộ ra đường nét mơ hồ vì có ánh đèn yếu ớt từ ngoài cửa chiếu vào, Tạ Miêu vẫn có thể nhìn thấy sự quan tâm trong mắt anh một cách rõ ràng.
“Em rất khỏe.”
Cô nắm chặt vạt áo sau lưng anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: “Sao anh tới muộn như vậy, lúc này còn có xe ư?”
“Anh đi xe của người khác tới.” Cô Hàm Giang nói qua loa, cũng không muốn nói rõ chuyện này.
Tạ Miêu cũng không hỏi tới cùng, trái lại, nhắc tới việc mà bản thân cô suy nghĩ suốt một đêm: “Không thấy dì Viên nữa, anh có biết không?”
Nhắc tới dì Viên, vẻ mặt của Cố Hàm Giang lập tức trở nên lạnh lùng: “Biết, bà ta bị người của quốc gia bắt rồi.”
“Người của quốc gia?” Tạ Miêu hít một hơi.
“Ừ. Bà ta là nhân viên gián điệp do bờ bên kia thu mua, muốn thông qua em để lấy tình báo.”
Trước khi Tạ Miêu xuyên qua, cuộc chiến gián điệp giữa hai bên bờ* đã xảy ra bảy mươi năm, chưa bao giờ ngừng nghỉ.
*hai bên bờ: ranh giới giữa Đài Loan và Trung Quốc.
Nhưng công cuộc vây bắt đặc vụ trong nước diễn ra vào những năm 50-60, cả hai kiếp cô đều không trải qua, luôn cảm thấy những việc kiểu này cách mình rất xa xôi.
Liên quan tới bờ bên kia và gián điệp thì đều là cơ mật quốc gia, cô cũng không biết rõ liệu mình có thể biết hay không.
“Anh cũng không biết nhiều, nhưng ông nội không bảo anh phải giữ bí mật, nói cho em biết cũng không sao.”
Cố Hàm Giang ôm lấy Tạ Miêu, xoay người tựa vào trên tường bên cạnh cửa, vừa định nói cái gì, đột nhiên dịch ra một bước, lách người che chở cô.
Tạ Miêu bị kinh ngạc, vội vàng vểnh tai lên.
Có một chuỗi tiếng bước chân vang lên trong hành lang, giống như đi lên cầu thang ở phía Đông, càng đi càng gần.