Sau khi cô quay về trường chưa tới hai ngày thì đã có kết quả thi giữa kỳ.
Cho dù giành phần lớn thời gian để chuẩn bị thi tỉnh trong trận chung kết nhưng thành tích của cô và Triển Bằng vẫn vững vàng chiếm lấyhai vị trí đứng đầu toàn khối như cũ. Có lẽ điểm khác biệt duy nhất chính là lần này cô thi được điểm cao hơn Triển Bằng 0.5 điểm.
Mặc dù biết Tạ Miêu thành tích tốt tiến bộ nhanh, giống như là có tiềm lực vô hạn. Nhưng ai cũng không ngờ được, vậy mà cô lại có thể đánh bại thần thoại bất bại Triển Bằng, ngồi lên ngai vàng hạng nhất.
Toàn bộ khối 11 đều oanh động.
Vốn dĩ còn có người cảm thấy cho dù cuối học kì trước Tạ Miêu có thể thi ngang hàng với người đứng đầu khối, là bởi vì ăn may, lúc này thì toàn bộ đều câm nín rồi.
Sau khi kinh ngạc thán phục, các bạn học vội vàng sửa bài thi, tiếp tục ngựa không ngừng vó học tập nội dung trong học kì sau của lớp 11.
Chỉ có một số bạn nữ ở lại trường phát hiện ra, không thấy dì quản lí kí túc xá hòa ái dễ gần kia của các cô nữa, thay vào đó là một bà cụ trông đã phải có hơn sáu mươi tuổi, vệ sinh dọn dẹp rối loạn.
Khi lên lớp tự học buổi tối đi ngang qua tầng dưới, Phó Linh không nhịn được đã nhìn mấy lần về chỗ quản lý ký túc xá: “Dì Viên đâu rồi? Sao hai ngày nay dì ấy không tới nhỉ?”
Cô mới nói chuyện thư từ với Cố Hàm Giang không được mấy ngày, dì Viên đã không thấy tăm hơi, có vẻ quá trùng hợp rồi.
Tạ Miêu luôn cảm thấy, mọi việc phát triển theo hướng phức tạp nhất trong các khả năng mà cô đã tưởng tượng ra lúc trước.
Quả nhiên trước khi vào hai tiết tự học buổi tối, Kim Liên Ngọc đi vào từ bên ngoài vơi vẻ mặt kỳ quái, trực tiếp chạy tới chỗ Tạ Miêu và Phó Linh
“Dì Viên xảy ra chuyện rồi, các cậu có biết không?” Cô ấy nhỏ giọng hỏi hai người.
“Dì Viên xảy ra chuyện rồi?” Phó Linh giật mình.
Tạ Miêu cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đúng lúc, muốn nghe xem Kim Liên Ngọc có thể biết được cái gì.
Kim Liên Ngọc thấy vậy, nhìn xung quanh một chút, đè ép giọng nói xuống thấp hơn nữa: “Tớ hỏi thăm người quản lý ký túc xá mới tới, bà ấy cũng không biết vì sao lại không thấy dì Viên, chỉ có điều bà cụ là người mà nhà trường tìm đến thay ca tạm thời thôi, chính bà cụ nói thế.”
“Cái này thì liên quan gì tới chuyện không thấy dì Viên?” Tạ Miêu khó hiểu.
Kim Liên Ngọc nhớ rõ Tạ Miêu và dì Viên có quan hệ không tệ, lấy tay che miệng nói ở bên tai cô.
“Dì Viên cũng không phải là người miệng rộng, phạm sai lầm bị đuổi, coi như dì ấy muốn đi thì dù sao cũng phải đợi trường học tìm được người thay ca chứ? Nhưng dì ấy nói đi là đi, còn là đi lúc hơn nửa đêm, các cậu không thấy kì quái à?”
“Cậu nói là dì ấy đi lúc hơn nửa đêm á?” Phó Linh nhíu mày.
“Ừ. Có bạn nữ lớp 11/3 đi dậy đi vệ sinh lúc hơn bốn giờ đêm, phát hiện chỗ quản lý ký túc xá không có người, đồ vật cũng ít đi rất nhiều.”
“Không phải trường chúng ta bị trộm chứ?”
Tạ Miêu có vẻ hơi lo lắng, trong lòng cũng đã vô cùng chắc chắn, quả thật dì Viên không phải nghỉ việc như bình thường.
Cũng không biết là do đối phương phát hiện ra manh mối gì, tự chạy, hay là......
Tạ Miêu rất muốn gọi điện thoại hỏi Cố Hàm Giang một chút, có phải bên phía hắn đã ra tay rồi không.
Trực giác nói cho cô biết, có lẽ cốt truyện trong sách không đơn giản như lúc trước cô từng nghĩ, dì Viên này cũng không phải chỉ là một vai phụ tuyến mười tám.
Nhưng hôm nay mới là thứ sáu, nếu muốn gọi điện thoại thì dù sao cũng phải chờ đến cuối tuần về nhà.
Tạ Miêu hiếm khi hơi sốt ruột, một buổi tối đã ngẩn người nhiều lần, ngay cả Triển Bằng cũng phát hiện ra cô có gì đó không đúng lắm.
Thế là học xong hai tiết tự học buổi tối, cậu cũng không vội vã về nhà, trái lại còn hỏi cô: “Có phải cậu không thoải mái đúng không?”
“Không có. Chắc là mới bắt đầu đốt bếp lò trong phòng học nên tớ cảm thấy có chút buồn bực.”
Tạ Miêu nói, đột nhiên có một bạn nam xa lạ thò vào đầu từ cửa lớp học: “Tạ Miêu lớp các cậu có ở đây không?”
Người này đeo kính, dáng vẻ thành thật, hình như cũng không biết Tạ Miêu là ai, ngơ ngác đứng ở cửa.
Tạ Miêu đặt bút xuống đi ra ngoài: “Tớ chính là Tạ Miêu, cậu tìm tớ?”
“Không phải tớ tìm cậu.” Bạn nam vội vàng lắc đầu: “Có người bảo tớ giúp đỡ chuyển lời, nói là chờ cậu ở lớp học trống đầu tiên ở phía Đông trên tầng ba.”
Lớp học trống đầu tiên ở phía Đông trên tầng ba? Đây không phải là lớp học bồi bưỡng lúc trước hay sao?
Tạ Miêu còn chưa phản ứng lại xem ai tìm mình, bạn nam kia đã vội vàng chạy đi, cô chỉ có thể mang theo nghi hoặc đi lên tầng ba.
Bởi vì lớp bồi dưỡng đã kết thúc, mấy lớp học trống ở phía Đông không bật đèn cũng không có bếp lò, có vẻ vắng vẻ lạnh lẽo.
Dựa vào ánh đèn hành lang, Tạ Miêu nhìn thấy cửa lớp học trống đầu tiên ở phía Đông đang mở.
Cô nhíu mày đi qua, vừa định đưa tay bật đèn ở cạnh cửa trên tường thì đột nhiên bị người kéo một cái vào trong.
Tạ Miêu bị dọa sợ nhảy dựng, đang muốn kêu lên sợ hãi thì cơ thể đã rơi vào một cái ôm ấp.
Có đôi môi mềm mại tiến sát vào bên tai cô: “Miêu Miêu, là anh.”