Điều kiện trong nhà khách vô cùng đơn sơ, trong phòng ngoại trừ từng cái giường chen chúc thì cũng chỉ có một cái bàn nhỏ.
Phòng của mấy người Tạ Miêu có tổng cộng năm cái giường, bảy tám bạn nữ chen chúc nhau.
Không còn cách nào khác, mấy ngày nay có quá nhiều người từ nơi khác tới tham gia thi, không đủ giường ngủ, chỉ có thể ghép hai cái giường đơn vào nhau để ba người ngủ.
Đương nhiên Tạ Miêu và Phó Linh chen chúc một chỗ, hai người ăn cơm xong, còn nằm bò trên giường cùng nhau làm bài điền từ vào chỗ trống một cách thú vị.
Chính là chia từ đơn thành các chữ cái, có chữ cái lặp lại hai lần giao nhau giữa trục hoành và trục tung, suy đoán thông qua chữ cái đã có để ghép toàn bộ thành từ đơn.
Kiếp trước khi Tạ Miêu vừa mới học Tiếng Anh đã được làm rồi nhưng ở thời đại này thì còn rất mới lạ. Vừa kiểm tra từ mới vừa có sự thú vị riêng, dùng để ôn tập trước khi thi là cực kì tốt, sẽ không khiến đầu óc luôn luôn ở trạng thái căng chặt.
Hai người ra đề cho nhau làm, yên lặng không quấy rầy người khác, nhưng có thể thấy rõ ràng là nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với khi gấp rút nắm bắt thời gian để học hành chăm chỉ.
Phùng Lệ Hoa chuẩn bị đi vệ sinh, khi đi ngang qua bên này thì nhìn thấy, đứng ở mép giường có phần không thể dời chân.
Sở dĩ từ nhỏ cô ta đã học tốt Tiếng Anh, cũng không chỉ là vì có một dì nhỏ là giáo viên Tiếng Anh, mà bản thân cô ta cũng rất thích Tiếng Anh.
Bài điền từ vào chỗ trống này của Tạ Miêu khiến cô ta cảm thấy rất hứng thú, thậm chí cô ta cũng quên là còn muốn đi vệ sinh, thầm làm theo ở trong lòng.
Đúng lúc Phó Linh nhất thời không nghĩ ra một chỗ từ mới, do dự đi do dự lại ở chỗ đó, cô ta có chút gấp, không nhịn được lên tiếng: “Điền E.”
Phó Linh dừng bút, cô ấy và Tạ Miêu đều ngẩng đầu lên.
Phùng Lệ Hoa lập tức lộ ra vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Tôi không quấy rầy các cậu chứ?”
“Không có.”
Phó Linh cúi đầu điền “E”, quả nhiên còn lại mấy từ đơn rất nhanh đã được viết ra hết.
Cô ấy ngẩng đầu mỉm cười với Phùng Lệ Hoa: “Cậu nói đúng rồi.”
Phùng Lệ Hoa cũng mất tự nhiên mỉm cười lại với cô ấy, biết rõ mình cần phải đi nhưng chân lại giống như mọc rễ trên mặt đất.
Một lúc lâu sau, cô ta mới cúi đầu gọi Tạ Miêu một tiếng.
“Sao vậy?” Ta Miêu nghi hoặc nhìn cô ấy.
“Lúc trước là dì nhỏ của tôi vu oan cho cậu, thật xin lỗi.”
Phùng Lệ Hoa nói nhỏ như muỗi kêu, vội vàng nói xong câu đó rồi xoay người ra khỏi phòng.
Người đổ oan cho cô chính là dì nhỏ của cô ta chứ không phải là cô ta, thế mà còn đính chính thay cô, sao lại có dáng vẻ không dám ngẩng đầu thế này?
Trên mặt Tạ Miêu có vẻ kinh ngạc trong nháy mắt, lúc này, hai bạn nữ lớp (1) bước nhanh đi đến, đóng chặt cửa hạ giọng xuống, vô cùng có tinh thần hóng chuyện hỏi mọi người: “Hạ Đào đưa chúng ta tới nhà khách hôm nay ấy, các cậu biết là ai không?”
Mặc dù Hạ Đào hơi gầy nhưng không thể nghi ngờ là một anh trai nhỏ đẹp trai. Các cô vừa hỏi, lập tức có người hỏi lại: “Là ai?”
Phó Linh cũng hơi nâng đầu, có vẻ cảm thấy hứng thú.
Hai bạn nữ kia ngồi xuống ngay ở mép giường của mình, mặt mày tràn ngập hưng phấn: “Vừa rồi ăn cơm xong, tớ và Hoàng Tiểu Huệ đi lòng vòng quanh trung học số bốn, hỏi thăm người trong trường học của bọn họ một chút. Nghe nói, về cơ bản giải nhất của ba môn Toán, Tiếng Anh, Vật lý lần này đã tới tay trung học số bốn rồi.”
“Còn chưa thi đã tới tay, bọn họ cũng quá ngông cuồng nhỉ?” Có người nhịn không được lầu bầu.
Cũng có người không quên nhắc tới vấn đề lúc trước với các cô ấy: “Nói Hạ Đào mà, các cậu nhắc tới cuộc thi làm gì?”
“Ôi, cậu chờ tớ nói xong đã. Không phải tỉnh thống nhất ra đề thi vòng loại à? Trường bọn họ có ba môn đứng đầu vòng loại, Toán 94 điểm, Tiếng Anh 96.5 điểm, Vật lý 94.5 điểm. Điểm như này, thử hỏi các cậu là trâu bò hay không trâu bò?”
“Trâu bò.” Bạn nữ vừa rồi cảm thấy học sinh Tứ Trung quá ngông cuồng đã ỉu xìu rồi.
Còn có người nhắm thẳng về phía Tạ Miêu bên này: “Tiếng Anh 96.5? Cao như vậy hả?”
“Đúng vậy, lúc ấy tớ và Hoàng Tiểu Huệ cũng không dám tin tưởng, còn xác nhận lại với người ta đấy, thật sự là 96.5. Nghe nói bố của người nọ là nhà ngoại giao, từ nhỏ đã học giỏi Tiếng Anh rồi, cấp hai cấp ba toàn đạt điểm tối đa.”
Nhà ngoại giao?
Tạ Miêu lập tức nghĩ tới người chú của Cố Hàm Giang đã giúp bọn họ thu băng ghi âm kia, nhưng lại lắc đầu ở trong lòng, cô cảm thấy chưa chắc đã trùng hợp như vậy.
Nhà ngoại giao nhiều, huống chi Cố Hàm Giang cũng không nói tỉ mỉ với cô, ai biết em họ anh năm nay bao nhiêu tuổi, học lớp mấy.
Đột nhiên Phó Linh nghĩ tới điều gì: “Đừng nói một trong số những người đứng đầu đó chính là Hạ Đào nhé?”
“Cậu thật sự nói đúng rồi đấy.”
Hoàng Tiểu Huệ vẫn luôn không lên tiếng liếc mắt nhìn cô ấy một cái, lại nhìn về phía Tạ Miêu: “Hạ Đào chính là người đứng đầu môn Tiếng Anh, Tạ Miêu, cậu gặp đối thủ rồi.”
Thật đúng là gặp đối thủ rồi.
Tạ Miêu thi vòng loại nhiều hơn người đứng thứ hai thành phố khoảng sáu, bảy điểm, có thể thấy được muốn thi được 90 điểm trở lên có bao nhiêu khó khăn. Vậy mà Hạ Đào này lại có thể thi được 96.5......