Một lát sau, ngay cả thầy Cao cũng đi tới, yên lặng quan sát ở bên cạnh.
Thầy ấy là giáo viên dạy toán, hiểu rất rõ ràng nếu muốn chơi giỏi trò chơi này thì không chỉ phải biết tính bài, mà tốc độ tính nhẩm cũng phải nhanh.
Tạ Miêu và Triển Bằng đều biểu hiện rất tốt, đặc biệt là Tạ Miêu, tính vừa nhanh vừa chuẩn. Thầy Cao cảm thấy nếu nhìn từ tốc độ phản ứng bây giờ của cô, trận chung kết lần này, chắc là sẽ không tiếp tục xảy ra tình trạng không trả lời hết ở cuộc thi đấu vòng loại.
Mấy người vẫn luôn đánh tới hơn 12 giờ trưa, đầu óc của người xem đã không đủ dùng, Tạ Miêu, Triển Bằng và Vu Đắc Bảo ở đối diện còn chưa thấy mệt mỏi trên mặt.
Cuối cùng là Trần Lập Quốc không chịu nổi trước: “Không được, chơi kiểu này quá hao tâm tốn sức, tôi sắp chết đói rồi.”
Trên mặt cậu ta có nhiều giấy nhất, đã sắp không còn chỗ để dán rồi, tiếp theo là đến Vu Đắc Bảo.
Tạ Miêu và Triển Bằng khống chế cục diện chơi bài tốt nhất, khi kết thúc, chỉ thua ba lần vì nhiều hơn 21 điểm, ngang tay.
Vu Đắc Bảo cũng hơi đói bụng, nghe vậy thì xé hết giấy trên mặt xuống, nhìn về phía Tạ Miêu: “Cậu học toán không tệ, lần trước là tôi nói sai rồi.”
Tạ Miêu không dự đoán được là hắn sẽ đột nhiên nói điều này với mình, cô ngẩn ra.
Vu Đắc Bảo đã đứng lên: “Tôi đi về trước, lần sau có cơ hội thì lại chơi cùng nhau.” Cậu ta xua xua tay rời đi.
Bọn họ bên này giải tán từng người đi ăn cơm, bên kia, nhóm quần chúng vây xem cũng mới cảm giác được sự kháng nghị của cái bụng.
“Thật không hổ là ba người đứng đầu toàn thành phố, đầu óc xoay chuyển rất là nhanh. Tớ còn chưa kịp phản ứng mà bọn họ đã chơi xong một ván bài rồi.”
“Cậu không cảm thấy Trần Lập Quốc mới thật sự là anh hùng à? Đánh trận nào thua trận đó, bại nhiều lần mà vẫn có thể chiến nhiều lần.”
Ngay cả trung học Dệt May bên kia, lúc trước cũng có người tìm các loại lý do tới đây xem, lúc này đang nhỏ giọng nói thầm.
“Tớ thấy Triển Bằng và người tên Tạ Miêu kia đều rất giỏi, trường chúng ta muốn thắng bọn họ trong trận chung kết cấp tỉnh, khó đấy.”
“Tớ cũng thấy thế. Lúc trước không phải nói Tạ Miêu kia được đào tới trung học số hai thành phố là bởi vì giỏi Tiếng Anh à? Sao môn Toán cũng giỏi như vậy?”
“Ôi, cậu nói xem, sao lúc trước trường chúng ta không nghĩ tới việc đào cậu ta chứ? Nếu cậu ta tới trường chúng ta, ít nhất sẽ có hai giải nhất.”
Cô và Phó Linh đầu tựa đầu ở trong xe lửa rung lắc ngủ một giấc, tỉnh lại không bao lâu thì đã tới tỉnh thành.
Trước kia, thầy Cao và Vương Chấn Hưng đã từng tới tỉnh thành học bồi dưỡng, coi như cũng có kinh nghiệm, đầu tiên dẫn học sinh ra ga tàu hỏa, sau đó lấy ra địa chỉ của trung học số bốn thành phố đã ghi chép kĩ từ trước.
Trường thi diễn ra trận chung kết lần này được quyết định ở trung học số bốn thành phố trên tỉnh thành, bọn họ muốn đi xem trường thi, còn muốn tìm chỗ trọ lại ở gần khu đó nữa.
Ai ngờ đang thương lượng nên đi như thế nào thì có mấy người nhìn giống học sinh đã đi tới: “Xin hỏi mọi người tới tham gia thi học sinh giỏi à?”
Thầy Cao gật gật đầu: “Chúng tôi là trung học số hai ở thành phố Vọng Sơn, các em là?”
“Bọn em là học sinh trường trung học số bốn ở tỉnh thành, thầy cô sợ mọi người không tìm thấy địa chỉ nên bảo bọn em tới nhà ga đón người.”
Người nói chuyện chính là một thiếu niên có vẻ ngoài cực kì nho nhã thanh tú, người cao cao gầy gầy, có điều màu da trắng nõn quá mức, nhìn không quá khỏe mạnh.
Ánh mắt của cậu giống như lơ đãng đảo qua đám người, cố ý dừng lại hai giây trên người Tạ Miêu, cười tự giới thiệu với thầy Cao rằng cậu tên là Hạ Đào, sẽ dẫn bọn họ đi tới trung học số bốn làm quen trước, sau đó sẽ đưa đoàn người đến nhà khách gần nhất.
Trước khi đi, thầy Cao và Vương Chấn Hưng cứ luôn miệng nói lời cảm ơn với cậu, có thể thấy rằng trường trung học số bốn làm việc quả thật rất chu đáo.
Hạ Đào dừng chân lại, giống như thuận miệng hỏi một câu: “Đúng rồi thầy ơi, em nghe nói trường học của các thầy có một bạn học tên là Tạ Miêu, là người nào ạ?”
“Em hỏi Tạ Miêu à?” Hai người liếc mắt nhìn Tạ Miêu một cái theo bản năng: “Sao em biết em ấy?”
Xem ra đúng là không nhận nhầm, khó trách với tính tình kia của anh ấy mà cũng nói với mình rằng người nào xinh đẹp nhất thì chính là Tạ Miêu.
Hạ Đào cười: “Em nghe giáo viên của bọn em nói trung học số hai ở thành phố Vọng Sơn có một bạn nữ học Tiếng Anh rất giỏi, thi vòng loại được 92 điểm nên em tò mò hỏi một chút.”