Kim Liên Ngọc cười hì hì đi theo: “Còn nói cậu không có người yêu, hai người như thế, không phải đang quen nhau mới là lạ đấy. Tớ nói này Tạ Miêu, người cũng đến dưới tầng rồi, sao cậu không giới thiệu với chúng tớ một chút?”
Mối quan hệ hiện tại giữa cô và Cố Hàm Giang rất là kỳ lạ, Tạ Miêu nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Vẫn là Phó Linh lôi kéo Kim Liên Ngọc: “Cậu để cho cậu ấy nghỉ một lát đi, cậu ấy còn thi tiếng Anh vào buổi chiều đấy.”
“Biết rồi biết rồi.” Kim Liên Ngọc lầm bầm một câu: “Cũng không biết là có cái gì không thể nói với người khác.”
Không có người đuổi theo gặng hỏi, Tạ Miêu cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, sau khi ngủ trưa xong, lại đi tới trường trung học Dệt May.
Lớp bồi dưỡng môn tiếng Anh là do Đường Quyên dẫn đi.
Vốn dĩ cô ấy định dặn dò cháu gái Phùng Lệ Hoa vài câu trên đường đi, bảo cô ta phát huy thật tốt, bắt lấy cơ hội lần này để thi đạt kết quả tốt. Nhưng Phùng Lệ Hoa vẫn luôn đanh mặt, nhìn có vẻ cực kì căng thẳng, khiến cho cô căn bản không dám mở miệng.
Trái lại, Tạ Miêu vẫn như bình thường, không giống như đi thi, ngược lại còn giống như đi chơi xuân.
Cô còn có tâm trí để phân tán sự chú ý của Phó Linh, giúp Phó Linh thả lỏng, từ đầu đến cuối hai cô gái nhỏ luôn nở nụ cười trên môi.
Đường Quyên trông thấy thì thở dài trong lòng.
Nếu Lệ Hoa có thể có một nửa tố chất tâm lí của Tạ Miêu, kết quả thi cuối kì ở học kì trước cũng sẽ không tụt xuống nghiêm trọng như vậy.
Những năm trước đã tâng bốc con bé quá cao rồi, một khi gặp phải rào cản và đối thủ, tâm thái của con bé lập tức sụp đổ.
Mặc dù rất không muốn nhưng Đường Quyên vẫn không thể không thừa nhận, lần này trường Nhị Trung của bọn họ muốn có thành tích tốt trong cuộc thi học sinh giỏi môn Tiếng Anh, có khả năng thật sự phải dựa vào Tạ Miêu.
Mấy bạn nữ của trường trung học Dệt May đi ra ngoài theo phía sau bọn họ nghe thấy, bĩu môi khinh thường.
“Còn thi đứng đầu cơ đấy, bốc phét lên tận trời cao rồi.” Một bạn nữ lôi kéo bạn học bên cạnh mình: “Buổi sáng cậu không đến nên không biết, tớ nói cho cậu biết, buổi sáng người này đến thi một cái mà còn có con trai tới đón, không đặt suy nghĩ vào việc học tập đâu.”
Bạn học kia không tin: “Thi học sinh giỏi mà thôi làm sao phải tới đón?
“Làm sao tớ biết được? Thậm chí cậu ta còn đi ra khỏi trường thi cùng Triển Bằng và Vu Đắc Bảo, nhìn cứ như không phải người đi dự thi vậy.”
Hai người đang nói chuyện, bạn nữ im lặng từ đầu tới cuối ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Các cậu có cảm thấy giọng nói của bạn nữ vừa rồi có chút quen tai không?”
“Quen tai? Không thấy vậy.” Bạn nữ mở miệng đầu tiên kia nói.
Nhưng bạn học của cô ta nhớ lại một cách cẩn thận: “Cậu nói như vậy, tớ cũng cảm thấy hơi quen tai, hình như đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi.”
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố Hàm Giang: Để ăn mừng việc cô vợ nhỏ tự tay buộc vòng tay chỉ đỏ cho tôi, tôi quyết định để tác giả phát bao lì xì cho mọi người. Kinh hỉ không? Kinh ngạc không?