Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, kết quả là mới ra khỏi cổng trường trung học Dệt May, mấy bạn nữ đang đi phía trước bỗng nhiên dừng chân.
“Bạn nam kia là ai thế? Trường nào vậy?”
“Không biết, tớ chưa từng gặp bao giờ.”
Tạ Miêu và Triển Bằng cùng nhìn về phía trước, khi thấy rõ người đứng ở ven đường, mắt Tạ Miêu sáng lên, Triển Bằng thì hơi hơi cau mày.
Chỉ có điều anh mím chặt môi mỏng, không có một tia sáng nào trong đôi mắt đen tuyền, khi nhìn qua luôn khiến lòng người run lên một cách khó hiểu.
Tạ Miêu vô thức đi vài bước về phía trước: “Sao anh lại tới đây?”
Lúc này Cố Hàm Giang mới thu lại tầm mắt từ trên người Triển Bằng, khí lạnh quanh người giảm xuống: “Hai ngày nữa mừng thọ ông nội, bố mẹ anh bảo anh về sớm. Anh sẽ bắt xe đi từ thành phố, tiện thể tới thăm em một lát, nói với em một tiếng.”
“Phải về sớm như vậy à?”
Tạ Miêu sững sờ, nghĩ đi nghĩ lại thì nếu muốn đến Bắc Kinh, ngồi xe lửa từ huyện Hồng Hà đi cũng được, không cần phải tới thành phố.
Xem ra, là anh cố ý tới tạm biệt mình.
Tạ Miêu cảm thấy hơi ngọt ngào trong lòng, càng nhiều hơn là sự chua chát và không nỡ đang dần dần dâng trào một cách rõ ràng.
“Khi nào anh lên xe?” Cô hỏi anh: “Nếu không vội, em còn có mấy thứ muốn đưa cho anh.”
“Bắt xe lúc 14:00.” Cố Hàm Giang nói.
“Vậy….. Anh đi một chuyến về trường học với em nhé, em để đồ ở trong phòng ngủ.”
Tạ Miêu nói khe khẽ: “Cài này, em làm cho anh một hạt châu may mắn, hi vọng anh thuận buồm xuôi gió, sau này cũng có thể mọi việc suôn sẻ.”
Lúc bấy giờ ở đời trước, có một dạo rất thịnh hành việc đeo hạt châu may mắn. Nhưng người ta đều là vàng, cái này của cô, chỉ có thể coi như là tấm lòng.
So với lần đầu gặp vào hai năm trước, Cố Hàm Giang đã rắn chắc hơn rất nhiều, chỉ có điều người vẫn hơi gầy, bởi vậy cũng làm nổi bật đường cong xương cổ tay cực kỳ xinh đẹp.
Tạ Miêu quấn xong vòng tay chỉ đỏ, anh liền xoay cổ tay lại cho cô thắt nút.
Dưới ánh mặt trời, vết chai mỏng trong lòng bàn tay anh đã nhạt đi rất nhiều, làn da hơi lộ ra vẻ trắng mịn, tay càng đẹp mắt hơn trước kia.
Người này, không còn là con sói con hung ác gầy như que củi kia, cũng không phải là thằng nhóc đáng thương quật cường đứng dưới đáy hố không chịu cầu cứu với cô.