“Không có việc gì, giải quyết chút phiền toái nhỏ thôi.”
Cố Hàm Giang nói, xoay tay lại nhéo nhéo đầu ngón tay cô.
Đây là động tác thân mật hai người chưa từng làm, Tạ Miêu sửng sốt, cảm giác đầu ngón tay lạnh băng đột nhiên có chút nóng.
Tôn Quốc Phú cùng Trương Hổ, Trình Đại Xuyên nhìn mấy tờ nhân dân tệ kia, trong mắt dần dần toát ra ánh sáng lục.
Bọn họ lừa anh em nhà họ Tạ bởi vì cuối năm nhà họ Tạ sẽ giết heo, có tiền. Mà Tạ Vệ Dân là thư ký của đại đội Hà Đông, vì không cho bọn họ đồn đãi khắp nơi rằng con của ông đánh bạc thiếu một đống nợ, cũng sẽ trả số tiền này.
Nhưng không ngờ nửa đường lại xuất hiện một thằng nhóc lo chuyện bao đồng, ra tay lại mấy chục đồng, không thèm nháy mắt.
Không đợi những người khác phản đối, bọn họ vội phát ra tiếng từ trên giường, lấy bài Poker đặt lên đệm móc: “Chơi nhỏ không thú vị, chúng ta đánh ít nhất một đồng một ván.”
Tạ Miêu nhìn, nhớ lại những gì nghe được khi vừa vào cửa, lập tức hiểu Cố Hàm Giang muốn làm cái gì.
“Không được!”
Cô vừa muốn lên tiếng ngăn cản, vạt áo bị túm nhẹ.
“Chị.” Tạ Kiến Hoa và Tạ Kiến Trung cầu xin đầy mặt, xem vẻ mặt kia thì như sắp khóc.
Trong lòng Tạ Miêu đột nhiên có dự cảm không tốt, gương mặt càng tối hơn: “Mấy đứa làm gì vậy?”
“Em… chúng em chưa làm gì hết.”
Hai anh em không dám nhìn thẳng mắt cô, cổ họng chua chát kể những chuyện xảy ra tối hôm qua.
Tạ Miêu nghe xong, tức giận không nguôi cả buổi: “Mấy đứa được lắm, loại họa này cũng dám đâm đầu vào, mấy đứa thấy tiền được gió to thổi tới à?”
Cô nói, ép mình bình tĩnh lại: “Vậy mấy đứa xem giấy nợ chưa? Mặt trên có viết nguyên nhân thiếu tiền không?”
Tuy rằng mọi người ngầm đánh bài chơi tiền không ai quản, nhưng nếu có người báo, cảnh sát vẫn sẽ kiểm tra.
Nếu giấy nợ là thiếu bài, chính đánh bạc đã trái pháp luật vậy giấy nợ kia đương nhiên không có bất cứ hiệu lực pháp lý nào cả.
Lúc đó hai anh em họ Tạ quá phẫn nộ nên không nhìn kỹ giấy nợ, giờ mới bị hỏi thì ngây ra.
Tạ Miêu thấy, tức khắc giận sôi máu: “Có phải chưa xem kỹ giấy nợ hay không, các em còn thiếu cẩn thận vậy sao?”
Cô vừa nói, Cố Hàm Giang bên kia lạnh nhạt nói: “Tôi thắng.”
Mấy người Tôn Quốc Phú đều có chút không thể tin được nhưng ngẫm lại có thể anh may mắn có bài tốt, vẫn thành thật đưa tiền.
Nhưng ván thứ hai, ván thứ ba…
Cố Hàm Giang không giống người mới vừa uống một ly rượu trắng, trong tay không thiếu một tờ nhân dân tệ nào, ngược lại trong túi tiền của họ lại ngày càng xẹp.