Tạ Miêu cùng Tạ Kiến Quân vội vàng đi theo Triệu Cương ra khỏi thôn, lại không thấy một bóng người nào ở ngoài cửa thôn.
“Vừa rồi chắc chắn ở chỗ này.” Triệu Cương cũng có chút nghi hoặc: “Em thấy bọn họ đánh rất tàn nhẫn, mũi của Kiến Trung cũng bị chảy máu.”
Tạ Miêu cẩn thận nhìn trên mặt đất, đúng là có phát hiện mấy vệt máu nhỏ trong lòng càng nặng: “Bọn họ đánh nhau với ai?”
“Mã Vĩ đại đội của chúng ta, Tôn Lôi đại đội Hà Tây, còn mấy người khác hình như là thôn khác, em không biết.”
“Sao bọn họ lại đánh nhau rồi?” Tạ Kiến Quân có chút gấp.
Tạ Miêu vừa nghe, lập tức nghĩ đến cái gì: “Lúc trước mấy đứa chơi với những ngươi này sao?”
“Vâng, từ đầu là Mã Vĩ cùng bọn Tôn Quốc Phú, Trương Hổ ở ruộng Tây Nam, sau đó Tôn Lô cũng đi.”
Tạ Miêu lại nhìn vết máu trên mặt đất, xoay người vào trong thôn.
Tạ Kiến Quân nhanh chóng theo sau: “Sao vậy chị? Không tìm được ư?”
“Không phải.” Tạ Miêu lắc đầu: “Vừa rồi lúc chúng ta tới, chị nhìn thấy bác Trần quét tuyến ở sân. Nhà bác ấy ở gần đó, chị hỏi bác ấy có thấy bọn Kiến Hoa không xem.”
Ba người đi qua hỏi, bác hai Trần quả nhiên gật đầu: “Có thấy, có mấy thằng nhóc cả lớn lẫn nhỏ.”
“Bác hai, bác biết bọn họ đi đâu không?” Tạ Kiến Quân vội vàng hỏi.
“Chắc là ra sau núi.” bác Trần nói: “Bác nghe Đại Vĩ nhà ông Mã nói mời bọn họ đến nhà ông ấy ăn cơm.”
Không phải đánh nhau rồi sao? Sao lại thành Mã Vĩ mời khách ăn cơm rồi?
Ba người đối mặt nhìn nhau, sau khi cảm ơn bác Trần thì vội vàng đến nhà Mã Vĩ.
Nhà Mã Vĩ, Mã Vĩ vào cửa liền tìm cuộn giấy vệ sinh cho Tạ Kiến Trung: “Mũi cậu còn chảy máu không? Mau lấy giấy bịt lại.”
“Không cần!”
Tạ Kiến Trung một phen mở tay, đỏ mắt trừng Tôn Quốc Phú: “Hôm qua tôi với anh Kiến Hoa uống say chứ không phát ngốc, không thiếu tiền là không thiếu tiền, anh đừng nghĩ lừa chúng tôi!”
“Cái gì mà lại không thiếu tiền? Trên nợ còn in dấu tay của tụi bây này.” Tôn Quốc Phú nhổ nước bọt lên mặt đất, quệt miệng cười.
“Ahh mẹ nó…”
Tạ Kiến Trung lại muốn tiến lên thì bị một cánh tay chặn ngang cản lại.
“Cầm lấy.”
Cố Hàm Giang đưa balo qua, trong ánh mắt của anh không có chút độ ấm nào.
Như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, Tạ Kiến Trung cứng lại, cái đầu đang nóng lên cũng giảm nhiệt độ.
Chàng trai với gương mặt thanh tuấn lạnh giọng hỏi cậu: “Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Không biết vì sao, vừa thấy đối phương, Tạ Kiến Trung liền nghĩ tới chị gái Tạ Miêu, nhất thời khó mở miệng.
Trương Hổ nghe xong lại cười nhạo: “Còn có thể thế nào nữa, bọn nó đánh bài thua, muốn quỵt nợ.”
“Bọn tôi vốn không có thua, mấy ngày nay chúng tôi luôn thắng.” Tạ Kiến Trung buột miệng thốt ra.
Nếu không phải ngay từ đầu được nếm quả ngọt thì độ nghiện của cậu và Tạ Kiến Hoa cũng sẽ không lớn như vậy.
Dù sao Tạ Kiến Hoa cũng lớn hơn Tạ Kiến Trung một tuổi, đi tới con đường này cũng đã suy nghĩ cẩn thận, bọn họ rất có thể sẽ bị lừa một vố.
Mấy ngày cậu vô tình nghe được Mã Vĩ và người khác bàn luận đánh xì tố, cảm thấy còn dễ hơn mấy kiểu chơi mùa tết, khác hẳn so với trò đấu nương nương, cực kỳ hứng thú nên hỏi thăm vài câu.
Mã Vĩ nói với cậu nửa ngày cũng vẫn không hiểu, dứt khoát nói chờ lúc rảnh sẽ dẫn cậu đi.
Cậu trở về nói với hai em trai, mang Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung đi theo.
Không ngờ chơi bài không tính điểm, chơi tiền thì cũng không lớn, một lần mới được một đồng mà thôi.
Lần này bọn họ thi cuối kỳ tốt, Vương Quý Chi cho họ tiền tiêu vặt, cậu thật sự ngứa tay, chơi hai ván.
Cũng không biết có phải mới chơi nên vận khí tốt hay không, Cậu thắng nhiều thì đương nhiên số tiền lời sẽ càng nhiều.
Sau mấy ngày tuy rằng có thua có thắng, nhưng vẫn thắng nhiều, một phần tiền vốn đã thành hai.
Cậu càng thêm nghiện, Tạ Kiến Quân nhắc nhở vài lần cũng chưa để trong lòng. Kết quả vào ngày hôm qua, Tôn Quốc Phú ở nhà mời khách ăn cơm, cậu và cùng Tạ Kiến Trung uống không ít rượu, chờ đến lúc tỉnh lại thì không nhớ rõ gì cả, từ đâu ra lại nợ một trăm đồng.
Một trăm đồng, đã là tiền lương gần ba tháng của công nhân, càng không cần nói tới ở nông thôn kiếm tiền khó khăn bao nhiêu.
Tạ Kiến Hoa siết chặt nắm đấm: “Cho dù bọn em thua, chỉ một đồng một ván, cả đêm cũng không thể thua một trăm.”
“Một trăm?”
Tôn Lôi cùng Mã Vĩ đều kinh ngạc.
Đêm qua Mã Vĩ không đi, hoàn toàn không biết mấy người Tôn Quốc Phú gài bẫy anh em nhà họ Tạ.
Còn Tôn Lôi có tửu lượng không tốt, sớm đã nằm trên giường ngủ mất, đến bây giờ đầu còn hơi mơ hồ.
Tôn Lôi đột nhiên cảm thấy đau khắp người, vội vàng lôi kéo Tôn Quốc Phú: “Anh, có phải ở đây có hiểu lầm gì hay không?”
Mã Vĩ lấy rượu ra, ngồi xuống chiêu đãi mọi người: “Vừa lúc em chuẩn bị mời mấy anh ăn cơm, nếu ở đây thì là khách rồi. Lại đây, chúng ta ngồi xuống vừa uống vừa nói, quan tâm cậu ta làm gì, nói xong thì tốt rồi.”
“Cũng không gì phải nói, thiếu nợ trả tiền là chuyện bình thường.” Tôn Quốc Phú tùy tiện ngồi lên giường.
Trương Hổ càng khinh thường liếc ba người đối diện một cái: “Quỵt nợ thì thể hiện gì đây, có gan thì trả giúp bọn nó đi.”
Tôn Lôi nhìn sắc mặt Cố Hàm Giang đang không tốt, trên người càng đau: “Trương Hổ cậu bớt nói đi.”