Nếu muốn lập nên góc tiếng Anh, chỉ có cô ấy và Hứa Văn Lệ nhất định không được, phải mời người khác.
Nhưng ở lớp này người có thành tích tốt mà cô quen biết, ngoại trừ Trịnh Chí An, thì chính là Ngô Thục Cầm.
Chỉ là cô bé Ngô Thục Cầm này có chút kiêu ngạo, Tạ Miêu trực tiếp mời, tám phần cô nàng hẳn là sẽ không đồng ý, cho nên Tạ Miêu mới thay đổi cách nói.
Quả nhiên mặt Ngô Thục Cầm xị mặt suy nghĩ không tới hai giây, liền "bất đắc dĩ" mà gật đầu, "Được thôi, nể mặt anh Hàm Giang, tôi sẽ không từ chối cậu. Khi nào sẽ bắt đầu? Buổi trưa hôm nay à?"
Cô mời cô ấy tham gia góc tiếng anh, liên quan gì đến Cố Hàm Giang chứ?
Tạ Miêu không nói nên lời, thầy Trịnh bước vào lớp, "Tạ Miêu, Ngô Thục Cầm, hai em qua đây với
thấy một lát."
Cô vội vàng đáp lại, cùng Ngô Thục Cầm rời lớp học.
Thật bất ngờ, ngoài thầy Trịnh còn có thầy Xa, tổ trưởng tổ tiếng Anh khối họ.
“Thầy muốn hỏi một chút, môn tiếng Anh hồi cấp hai của các em là ai dạy?” thầy Trịnh thẳng thắn.
“Thầy Vương Tu Văn ạ.” Tạ Miêu nói.
“Thầy ấy dạy các em bao lâu rồi?”
“Một học kỳ.”
Một học kỳ mà có thể đạt được trình độ tốt như vậy sao?
Thầy Trịnh và thầy Xa cùng nhìn nhau, thầy Xa bắt đầu hỏi: “Có thể nói cho tôi biết thầy ấy bắt đầu dạy từ đâu không?”
“Chữ cái và ký hiệu phiên âm.”
Mặc dù Ngô Thục Cầm rất ngạc nhiên khi họ hỏi tới chuyện này để làm gì, những vẫn trả lời thành thật.
Tạ Miêu nhìn thấy hai ông thầy lại nhìn nhau, thầy Xa lại còn khẽ gật đầu.
Thầy Xa yêu cầu Tạ Miêu và Ngô Thục Cầm đọc lại một vài từ tiếng Anh, lại đối thoại với hai người các cô vài câu, sau đó để họ quay trở lại.
"Thế thì sao? Thầy Vương này có thể dùng được không?", Thầy Trịnh hỏi thầy Xa.
Trước kia tiếng Anh không được chú trọng, trong trường không có nhiều giáo viên dạy tiếng Anh. Kết quả là bây giờ một giáo viên phải dạy ít nhất bốn hoặc năm lớp, chuyện này đơn giản là quá sức bận rộn, nếu không bài kiểm tra tiếng Anh giữa kỳ sẽ không chậm trễ như vậy.
Cho nên phát hiện hai em Tạ Miêu và Ngô Thục Cầm dù chỉ đến từ trường học trong trấn nhưng tiếng Anh rất khá. Với tư cách là chủ nhiệm lớp, thầy Trịnh đã suy nghĩ tìm cách, thuê giáo viên dạy tiếng Anh của bọn họ, giảm bớt áp lực dạy tiếng Anh ở đây.
Nghe thầy Trịnh hỏi như vậy, thầy Xa gật đầu, "Dạy học khá bài bản, chắc là có thể được. Nhưng các em ấy cũng có nói, giáo viên này là một thanh niên có học thức từ thành phố. Nếu hiện tại trong thành phố bắt đầu tuyển dụng, cũng không biết thầy ấy có còn ở trấn Kiến Thiết hay không.”
“Cứ thử xem.” Thầy Trịnh nói, “ Buổi chiều, chúng ta hãy dành thời gian để đi một chuyến đến trấn Kiến Thiết. ”
“Được. ”Thầy Xa không phản đối.
Kết quả là, cả hai mang hy vọng chạy tới đó, nhưng đem thất vọng quay trở về.
Cũng không phải thầy Vương trở về thành phố làm công nhân, thầy ấy đã thi đại học vào mùa hè năm nay và hiện là một sinh viên đại học Sư phạm.
Tạ Miêu lờ mờ đoán được ý định của thầy Trịnh và thầy Xa khi hỏi thăm về thầy Vương, suy cho cùng thì khó mà tìm được giáo viên dạy tiếng Anh giỏi ở thời đại này.
Chỉ là cô không ngờ hai thầy ấy lại chạy một chuyến vô ích, ngay khi vừa về thì tiếng chuông vào học vang lên ngoài việc nghe giảng và ghi chép, cô còn dành thời gian sau giờ học để nghĩ cách lập góc học tiếng Anh phải làm như nào.
Buổi trưa hôm đó, Tạ Miêu, Hứa Văn Lệ, Ngô Thục Cầm, Trịnh Chí An vừa ăn xong cơm, nhanh chóng về lớp học.
Tạ Miêu lấy bút chì, tẩy, thước kẻ và đủ loại sách bày đầy ra trên bàn của cô và Trịnh Chí An.
“Hôm nay là ngày đầu tiên, chúng ta đừng quá căng thẳng, trước tiên hãy chơi một trò chơi.”
Cô nói quy tắc What is this? nói với mấy người bọn họ một lượt, rồi lại tự mình thị phạm., ba người dần dần cảm thấy hứng thú và mong muốn thử sức. Ngay cả các bạn khác trong lớp cũng tụ lại xem náo nhiệt.
Bọn họ ngay từ đầu đã học tiếng Anh nhàm chán bằng cách đọc, ghi nhớ, viết, chưa bao giờ thấy qua trò chơi nhỏ để luyện tập tiếng Anh như này, cả đám đều có chút tò mò.
Tạ Miêu nhìn thấy liền cười hỏi: “Mấy bạn có muốn chơi không? Muốn chơi thì cùng đến đây.”
“Không cần không cần.” Những bạn cùng lớp đó lắc đầu, chỉ đứng bên cạnh nhìn bọn họ chơi.
Einstein nói rằng sự hứng thú là người thầy tốt nhất.
Tạ Miêu đã sử dụng trò chơi như một cách để mở góc tiếng Anh, quả nhiên nó thực sự khiến mọi người thư giãn, thậm chí chơi trò chơi còn rất vui vẻ.