Ăn bánh bao còn hơn hơn bánh bắp rán và bánh mỳ bắp mà.
Ba tên gấu con chẻ củi chẻ củi, nhóm lửa nhóm lửa, để có thể nhanh chóng được ăn bánh bao, cả đám đều hối hả làm việc.
Tạ Miêu đi rửa tay, trở ra giúp Vương Quý Chi cùng gói bánh.
“Để bà làm được rồi, Miêu Miêu con trở về làm bài tập đi.” Bà cụ khuyên nhủ.
"Không sao ạ. Hôm nay không có nhiều bài tập lắm, lúc ở trường con đã viết xong một nửa rồi ạ."
Tạ Miêu mỉm cười, nói: "Bà, chuyện mất bài thi, nhà trường đã đưa ra hướng xử lý rồi ạ.”
Vương Quý Chi vừa nghe, lực chú ý liền xoay chuyển, “Trường các con đã xử lý rồi, có đem người lên đồn công an cho người ta quản giáo không?”
"Bài thi cũng đâu phải đồ vật quý giá hay là giấy tờ cơ mật, đồng chí công an đời nào quản lý chuyện này ạ.” Tạ Miêu nói. Trường tụi con đã đăng bài phê bình lên bảng đen công bố, thầy Trịnh còn tìm người lớn của cô ta, chiều nay cô ta còn không dám đến lớp học.”
Trong khi Tạ Miêu đang giúp bà gói bánh. Bà Ngô gương mặt tràn ngập nụ cười, từ trong hộp sắt lấy ra một lá thư đưa cho Cố Hàm Giang, "Đây là thư của ông nội con, sáng nay vừa nhận được, con xem xem.”
“Khỏe rồi, khỏe rồi, lá thư này cũng là đích thân ông ấy viết.”
Khuôn mặt bà Ngô tươi cười như hoa nở, “Ông ấy nói để xem tình hình bên này như nào, nếu không có chuyện gì xảy ra, mấy ngày nữa sẽ cùng ba con mẹ con cùng qua đây."
…………….
Ngày hôm sau Tào Khiết vẫn không có đến như cũ, chức cán bộ môn tiếng Anh Ngô Thục Cầm cũng nhanh chóng chính thức đảm nhận, cùng các bạn học trong lớp tự học buổi sáng.
Cô giáo Mã và thầy Trịnh không yên tâm lắm, họ đứng ngoài cửa nhìn qua tấm kính một lúc.
“Ngô Thục Cầm cũng không tệ.” Cô giáo Mã gật đầu, “Phát âm tiếng Anh khá là chuẩn.”
Thầy Trịnh lập tức nhớ ra hình như Ngô Thục Cầm và Tạ Miêu học chung trường cấp hai, lại còn là bạn chung lớp.
“Vậy Tạ Miêu thì sao? Phát âm của Tạ Miêu như thế nào?” “
“Tạ Miêu ấy à” Cô giáo Mã bị hỏi thì ngẩn ra một chút, “Em ấy phát âm khá chuẩn, hình như còn hơi vững hơn Ngô Thục Cầm.”
Thầy Trịnh nghe nói vậy, vẻ mặt lộ ra vẻ trầm ngâm.
………..
Nói đến thực hành đối thoại tiếng Anh, Tạ Miêu nghĩ đến góc tiếng Anh ở trường cấp hai ở kiếp trước của mình.
Mời giáo viên nước ngoài ở thời đại này là chuyện không thể nào thực hiện được, nhưng lập một góc tiếng Anh, giúp ích rất nhiều cho việc cải thiện phát âm tiếng Anh của mọi người.
Sau giờ đọc sách buổi sáng, cô đi tìm Ngô Thục Cầm, “ Ngô Thục Cầm, tôi có một việc cần cậu giúp đỡ.”
Ngô Thục Cầm và Tạ Miêu từ nhỏ đã không hợp nhau lắm, ngay cả khi Tạ Miêu theo đuổi Cố Hàm Giang nửa năm kia, cũng chưa từng nhờ tới cô giúp đỡ.
Hôm nay lại nghe Tạ Miêu nói như này, cô ấy đầu tiên là hơi sững sờ, tiếp đó trong lòng bỗng dưng nổi lên đắc ý và mừng thầm.
"Có chuyện gì? Cậu cứ nói trước xem nào."
Nhìn thấy khóe môi đối phương không khỏi nhếch lên, cằm cũng khẽ đưa lên, nhưng vẫn phải duy trì dáng vẻ không nóng không lạnh, Tạ Miêu cảm thấy buồn cười. "Tôi muốn dùng thời gian buổi trưa để cùng với Văn Lệ luyện tập phát âm tiếng Anh. Cậu có hứng thú muốn giúp không? "
"Tiếng Anh của cậu không phải cũng khá lắm sao? Lại còn cần người tới giúp đỡ?”
Ngô Thục Cầm hừ một tiếng," Cậu muốn tôi giúp như thế nào? "
Tạ Miêu: "Tôi thấy chỉ có hai người thì quá ít, bầu không khí học tập không đủ nồng hậu, không giúp nhiều cho việc nâng cao trình độ phát âm tiếng Anh. Hiện tại cậu là cán bộ môn tiếng Anh, cậu xem có thể cùng bọn tôi luyện tập không, giúp bọn tôi lôi kéo một chút.”