Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 109

Trước Sau

break
Ánh hoàng hôn ngả bóng chiếu tới đây, sống mũi cao thẳng và lông mi thật dài nhẹ nhàng đổ bóng xuống dưới, toàn bộ sườn mặt của anh đẹp tới mức trông giống như một bức tranh sơn dầu.

Thỉnh thoảng, mấy bạn nữ từ các lớp bên cạnh lại nhìn về phía anh, bao gồm cả lớp 10A1 của Tạ Miêu.

Tạ Miêu làm như không nhìn thấy, rũ mắt đi vào trong lớp.

Tào Khiết vẫn chưa về, đang kề tai nói nhỏ với Trương Diễm: “Cậu ấy chính là người mà tớ đã nói với cậu ngày hôm đó, trông cậu ấy còn đẹp hơn cả Lâm Hạo.”

Thấy Tạ Miêu đã trở lại, cô ta đột nhiên ngậm miệng, cúi đầu xuống giả vờ thu dọn đồ đạc.

Hứa Văn Lệ cũng chưa về, mở miệng hỏi: “Chị Miêu Miêu, chị không cần phải chép lại từ đơn nữa chứ?”

“Không cần.” Tạ miêu cười, liếc mắt nhìn Tào Khiết một cái: “Cô Mã kiểm tra mười từ, chị đều viết đúng hết.”

“Tớ nói sao cậu dám để giáo viên kiểm tra lại.” Mấy bạn nam đang điên cuồng viết từ mới nghe vậy thì vẻ mặt suy sụp: “Sao cô Mã lại tàn nhẫn thế này? Trước đây chúng ta nộp hay không nộp chính tả thì các giáo viên đều mặc kệ.”

“Cậu cũng biết là trước đây hả?”

Ngô Thục Cầm hừ lạnh một tiếng, hỏi Tạ Miêu: “Có thể về được chưa? Anh Hàm Giang đã chờ chúng ta ở bên ngoài rất lâu rồi.”

Cố Hàm Giang đang đợi các cô? Không phải chỉ chờ Ngô Thục Cầm thôi à?

Tạ Miêu hơi kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi ra cửa.

Sau đó, các bạn học trong lớp đều nhìn tới sửng sốt, đặc biệt là Tào Khiết.

Hóa ra anh Hàm Giang trong miệng Ngô Thục Cầm chính là bạn nam đứng ở cửa kia à?



Nhìn thấy Tạ Miêu và Ngô Thục Cầm đi ra, Cố Hàm Giang không nói gì, cất bước rời đi.

Nhưng hôm nay quá đông người, khi mấy người đuổi tới bến xe khách, xe đã chật kín.

Bọn họ chen chúc mãi mới có thể miễn cưỡng nhét được người lên xe. Khi người soát vé đóng cửa, mọi người càng chen chúc nhau, suýt chút nữa bẹp dí thành cái bánh.

Cửa vừa đóng lại, Cố Hàm Giang đã đi xuống bậc thang, Tạ Miêu và Ngô Thục Cầm mới có thể thoải mái hơn một chút.

Ai ngờ xe chạy được nửa đường thì đột nhiên dừng lại.

Bác tài đi xuống loáy hoáy một lúc lâu nhưng xe vẫn không khởi động được, chỉ có thể chui xuống gầm xe để sửa xe.

“Không biết khi nào mới có thể sửa chữa chiếc xe này cho tử tế, nếu ở gần thì đi bộ về thôi, dù sao cũng không thể xong trong vài tiếng đâu.”

Tiếng oán than dậy trời vang lên trong xe, có người chửi ầm lên, cũng có người bắt đầu chen lấn đi xuống.

Tạ Miêu vốn đang đứng ở bên cạnh bậc thang, bị người bên trong đẩy, chân giẫm hụt vào khoảng không, ngã từ phía trên xuống.

Cố Hàm Giang nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ lấy cô nhưng mắt cá chân bên phải của cô vẫn truyền đến cơn đau nhói chạy vào tận tim.

Cô nhẫn nhịn không lên tiếng nhưng lại cau mày khi đối mặt với con đường không nhìn thấy điểm cuối ở phía trước.

Ngô Thục Cầm cũng phàn nàn: “Đi bộ từ đây về thôn Bắc Xá, ít nhất phải mất một tiếng rưỡi, đây là hố người hả?”

Cố Hàm Giang không trả lời, nhìn dáng đứng bất thường của Tạ Miêu: “Em làm sao vậy?”

Tạ Miêu nhẹ nhàng bâng quơ: “Chân hơi đau, vẫn chưa đỡ.”



Cố Hàm Giang lập tức nhớ tới việc cô vừa bị ngã từ trên bậc thang xuống, không nói một lời đã ngồi xổm xuống trước mặt cô.

“Anh làm gì thế?”

Tạ Miêu muốn lùi về phía sau nhưng chân cẳng không linh hoạt, vẫn để Cố Hàm Giang vén ống quần của cô lên.

Mắt cá chân trắng nõn của cô gái nhỏ đỏ bừng, đã sưng thành một cái bánh màn thầu nhỏ, đang gắt gao dán vào quai đeo màu đỏ của giày vải.

Cố Hàm Giang thấy vậy, nhíu mày thật chặt: “Cô còn đi được không?”

“Anh định bỏ rơi tôi rồi tự về nhà à?”

Tạ Miêu trợn tròn mắt, đột nhiên cảm thấy dựa vào tính cách lạnh nhạt vô tình, vô cớ gây rối của tên đàn ông thối tha này, nói không chừng anh ta thật sự có thể làm được việc đó.

Không ngờ Cố Hàm Giang nghe vậy, ngước mắt nhìn cô một cái thật sâu, sau đó lẳng lặng xoay người lại: “Lên đi, tôi cõng cô về.”

“Anh cõng tôi?” Tạ Miêu ngẩn ra.

Ngô Thục Cầm cũng ngạc nhiên nói: “Anh Hàm Giang, từ đây về nhà phải gần hai tiếng, anh có thể cõng được hả?”

Cố Hàm Giang không để ý tới cô ấy, chỉ quay đầu lại nhìn Tạ Miêu một cái: “Lên đi.”

“Xa như vậy, hay là thôi đi.”

Tạ Miêu cũng không dám hưởng thụ cảm giác ngồi kiệu người do đàn ông cặn bã làm, vội vàng lắc đầu.

Một giây tiếp theo, Cố Hàm Giang không nói lời nào, trực tiếp kéo cánh tay cô rồi cõng cô lên lưng.
break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc