Đến lúc đó, xem Tạ Miêu có vả sưng mặt mấy người không, cho các người biết vì sao hoa lại có màu đỏ như vậy*!
*vì sao hoa lại có màu đỏ: nghĩa gốc là chỉ máu cách mạng thanh niên, ý chỉ tài năng hoặc khả năng của một người không tốt như mình tưởng tượng.
Dù sao từ khi cãi nhau với anh Hàm Giang, tình trường thất bại, trường thi đắc ý, không biết cậu ta đã vả mặt bao nhiêu người rồi đâu.
Tạ Miêu không hề biết rằng Ngô Thục Cầm vẫn luôn chướng mắt cô nhất lại có lòng tin đối với cô như bị bỏ bùa.
Cô chỉ cười cười, hỏi Tào Khiết: “Cậu muốn đánh cược với tôi về kết quả thi môn tiếng Anh không?”
Tào Khiết vừa nghe thấy hai chữ đánh cược, da đầu tê dại, vội vàng lắc đầu: “Học là học cho chính bản thân mình, tôi không muốn so.”
“Vậy các cậu thì sao? Muốn so không?” Tạ Miêu lại nhìn về phía Hồ Thúy Nga và bạn nam kia.
Biểu cảm trên mặt Hồ Thúy Nga cứng lại, không dám trả lời.
Bạn học nam nhìn Tào Khiết, nhớ lại thành tích của bản thân, cũng đỏ mặt không nói nên lời.
Tạ Miêu cười, không quan tâm tới mọi người, cúi đầu xem từ đơn.
Trịnh Chí An nhìn cô hai lần, đang định hỏi cô dám so thành tích môn tiếng Anh với Tào Khiết, thật sự có nắm chắc sao, đột nhiên sửng sốt.
Tạ Miêu lẩm bẩm lầm bầm những từ đơn kia, sao nghe trôi chảy tự nhiên đến thế, còn nói tốt hơn cả cô Mã?
Vì thế, khi kiểm tra từ đơn tiếng Anh vào giờ tự học buổi sáng ngày hôm sau, Trịnh Chí An viết xong, cố ý liếc mắt nhìn về phía Tạ Miêu một cái.
Nhìn thế nào cũng không giống như học kém tiếng Anh.
Cậu không nhịn được mà nhìn về phía Tào Khiết.
Đúng lúc Tào Khiết đi thu bài tới chỗ bọn họ, cô ta cũng sửng sốt khi nhìn thấy bài viết chính tả của Tạ Miêu.
“Cô giáo nói không được chép bài.” Cô ta nhỏ giọng nhắc nhở.
Tạ Miêu cười như không cười nhìn cô ta một cái nhưng không nói gì.
Tào Khiết liền im lặng không lên tiếng, đi thu tất cả các bài chính tả lại.
Không ngờ trước khi tan học buổi chiều, cô Mã cầm bài chính tả tới lớp để trả lại, đặc biệt gọi mấy cái tên.
“Nghe viết sai, về nhà chép lại 50 lần những từ sai, sáng mai nộp lên. Ngoài ra, Lâm Hạo, Tạ Miêu, Ngô Chí Cường,...... Các em không nộp bài chính tả, phạt chép lại tất cả các từ đơn 50 lần.”
“Sao lại phạt viết nhiều như vậy?”
Phía dưới ồ ạt kêu rên, đầu tiên Tạ Miêu kinh ngạc sau đó cúi đầu nhìn xuống.
Trịnh Chí An không nhịn được nói: “Thưa cô, Tạ Miêu có nộp bài, buổi sáng em nhìn thấy cán bộ môn thu bài của cậu ấy.”
“Vậy sao cô không nhận được?” Cô Mã nhíu mày.
Trịnh Chí An nhìn về phía Tào Khiết.
Tào Khiết làm ra vẻ không dám chắc chắn: “Hình như em có thu của Tạ Miêu rồi.”
Có bạn học nam nghe thấy thế thì ồn ào hét lên: “Thưa cô, em cũng nộp rồi.”
“Đúng vậy, em cũng nộp rồi, cô không thể nói phạt là phạt nha.”
Trong tiếng phản đối kịch liệt, chỉ có Tạ Miêu bình tĩnh đứng lên.
“Thưa cô, em thuộc toàn bộ từ đơn, không cần thiết phải trốn nộp bài chính tả, cô không tin thì có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.”
Một câu “cô có thể kiểm tra bất cứ lúc nào” khiến cô Mã tức tới mức bật cười: “Được, mấy người các em đến văn phòng với cô để kiểm tra lại. Nhưng nếu lúc đó viết sai, mỗi từ đơn chép lại một trăm lần cho cô.”
Vừa rồi có mấy bạn học nam muốn đục nước béo lập tức trở thành người câm.
Còn Tạ Miêu cầm bút và vở đi theo cô Mã ra khỏi lớp học trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Thấy cô thật sự dám kiểm tra lại, cô Mã cười lạnh một tiếng, chọn một vài từ đơn vừa dài vừa khó mà buổi sáng không kiểm tra đến.
Trong mắt cô Mã, rất có thể là Tạ Miêu biết bà sẽ kiểm tra cái gì nên mới tự tin như vậy.
Loại học sinh không học hành nghiêm túc mà chỉ nghĩ tới những thủ đoạn gian dối này cần phải dạy cho một bài học nhớ đời.
Không ngờ kiểm tra mười từ đơn, Tạ Miêu viết đúng cả mười.
Không những thế, cô còn viết chữ tiếng Anh rất đẹp, không giống như người vừa mới học.
Cô Mã gập sách lại: “Buổi sáng em thật sự đã nộp bài chính tả rồi à?”
Tạ Miêu gật đầu “Em nộp rồi ạ.”
Cô Mã im lặng một lúc rồi mới xua xua tay: “Em về lớp đi.”
“Em có phải chép lại từ đơn không ạ?”
“Em không biết sai thì chép cái gì nữa?”
Khi Tạ miêu trở lại lớp học, cô phát hiện Cố Hàm Giang đang đeo cặp sách đứng ở cửa lớp học của bọn họ.