Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Ớt

Chương 44: Hồng nhan họa thủy

Trước Sau

break

Dương Tam Gia có nguyên tắc, cũng rất rõ ràng. Cho người lợi lộc, nhất định là có ý đồ. Ngu Hoài Giản tìm ông ta, chắc chắn là có qua có lại. Giờ thì không biết đang bị ép làm gì nữa.

Có khi còn bị kéo lên thuyền giặc.

Ông Ban vốn rất hài lòng với Chu Mãn Mãn.

Nam có tình, nữ có ý, trai tài gái sắc, y như vở diễn vậy.

Nhưng không ngờ, vì Chu Mãn Mãn, Ngu Hoài Giản lại hết lần này đến lần khác phá vỡ lời thề cũ, không nghe lời răn dạy của ôngấy.

Đó là tín hiệu nguy hiểm.

Mọi chuyện đều có giới hạn, một khi vượt qua, đó chính là hồng nhan họa thủy!

Dù ông có yêu quý Chu Mãn Mãn đến mấy, thì cũng phải lo cho đứa trẻ nhà mình trước, tất nhiên ông ấy thương Ngu Hoài Giản hơn.

Bây giờ, trong mắt ông Ban, nhìn Chu Mãn Mãn đã có chút mùi “hồng nhan họa thủy”.

Ông ấy rít thuốc lá liên tục, không nói lời nào.

Chu Mãn Mãn chờ đến sốt ruột, lại hỏi:

“Khi nào anh ấy mới về ạ?”

Tôi không biết.”

“Thế mai cháu quay lại thì gặp được anh ấy chứ?”

Tôi không biết.”

“Có phải ông ghét cháu không? Sao ông cũng như anh ấy, lúc nóng lúc lạnh? Cháu chọc giận ông lúc nào à?” Chu Mãn Mãn nhanh nhạy nhận ra sự thay đổi thái độ của ông, cô bắt đầu chất vấn.

“Ai mà biết được.”

 “…”

Rõ ràng là có chuyện.

Chu Mãn Mãn bực mình, nghĩ ngợi một hồi, bỗng sáng mắt lên, giận dữ nói:

“Được rồi! Cháu biết rồi! Chắc chắn là ông xúi anh ấy không thèm để ý đến cháu nữa! Các người sao không lo làm chuyện đứng đắn, cứ thích chia rẽ uyên ương thế?”

“Đúng đấy, tôi chia rẽ đấy thì sao?” Ông lớn tiếng, hùng hồn nói: “Nếu cháu không muốn gả cho nó, thì đừng có tìm nó! Tình yêu mà không lấy hôn nhân làm mục đích, đều là lưu manh! Cháu vừa vạch ranh giới với nó, lại còn cứ lẽo đẽo đến tìm nó, cháu đang hại nó đấy biết không!”

Chu Mãn Mãn giận đến đỏ mặt: “Người muốn vạch ranh giới là mẹ cháu, đâu phải cháu!”

Ông lão chẳng buồn quan tâm, nhún vai hừ lạnh: “Ngay cả mẹ cháu cháu còn không giải quyết được, chút khó khăn này cũng không vượt qua nổi, thì cháu định lấy nó bằng cách nào?Tôi thấy về sau cháu đừng có đến nữa.”

Dù thế nào cũng là lỗi của cô cả.

Chu Mãn Mãn ấm ức, cãi lý: “Được thôi, ông một mực nói cháu muốn gả cho anh ấy, nhưng anh ấy không chịu gặp cháu, cũng không đến hỏi cưới, vậy cháu phải gả thế nào đây? Ông nói đi, nếu anh ấy không dám đến, thì cháu đến cưới anh ấy. Để anh ấy về làm rể nhà cháu, được chưa?”

“Cháu nằm mơ!”

“Ông gây sự vô lý!”

“Cháu càn quấy!”

“Ông già lẩm cẩm!”

Hai người cãi nhau một hồi, chẳng phân thắng bại.

Miệng của người kể chuyện như dao sắc, tuy chân yếu nhưng mồm miệng ông lanh lợi, cuối cùng cũng khiến Chu Mãn Mãn tức mà bỏ đi.

Ông thắng lớn, nhưng sau khi Chu Mãn Mãn rời đi, ở một mình lại cảm thấy buồn bã, rồi không khỏi lo lắng cho Ngu Hoài Giản.

Mà lúc này, Ngu Hoài Giản đang làm gì?

Anh đang uống rượu.

Thực ra Ngu Hoài Giản không định uống, nhưng không cưỡng nổi lời mời nhiệt tình của Dương Tam gia, đành uống mấy chén cho có lệ.

Lần trước anh lấy của Dương Tam Gia một con dê cái, nhưng đối phương đã nói rõ, là có điều kiện.

Ngu Hoài Giản đã đồng ý.

Lần này anh đến để trả nợ.

Dương Tam Gia muốn anh hát một đoạn, nhưng Ngu Hoài Giản không chịu.

Giờ không có đạo cụ, không có trang phục, không có sân khấu.

Anh chỉ mặc một cái áo vải ngắn, quần đen rộng thùng thình, lại vì vội vã mà người đầy bụi bặm.

Trong bộ dạng này, hoàn toàn không thể diễn tuồng.

Dương Tam Gia nói:

“Lâu rồi cậu chưa cất giọng, dao quý không rút khỏi vỏ lâu cũng sẽ cùn.”

“Tôi đã hứa với ông sẽ không để ông ấy lo lắng.”

“Lão già cứng đầu đó, sao lại nghe lời ông ta?” Dương Tam Gia cười lớn.

“Biết vì sao tôi có thể sống đến hôm nay không? Từ xưa đến nay, kẻ gan to thì sống lâu, gan nhỏ thì đói chết. Các người quá nhát gan, sao không nhìn xa một chút? Hơn nữa, tôi đâu có làm gì sai, chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi, đều là làm ăn đàng hoàng, không giết người phóng hỏa, các người chỉ lo hão.”

Ngu Hoài Giản không đáp.

Dương Tam Gia nói họ lo lắng suông, ông Ban thì nói “đi bên sông lâu ngày tất dẫm ướt chân”.

Ai cũng có lý.

Dương Tam Gia nghĩ ngợi, lại hỏi: “Lão già đó cứng đầu, cậu cũng cứng đầu nốt, tôi không khuyên nổi cậu. Ông còn nói gì nữa không?”

“Ông ấy bảo tôi đừng dây với ông.”

Dương Tam Gia nghẹn lời, sau cùng lắc đầu: “Cái đầu gỗ cứng ngắc.”

Dương Tam Gia rất đau đầu.

Ông ta cần hoàn thành một giao dịch với Ngu Hoài Giản.

Là người âm thầm làm chủ con hẻm 81, những giao dịch nơi đây ông ta đều được chia lợi nhuận, cộng lại cũng là khoản không nhỏ.

Nhưng với Dương Tam Gia, đó chỉ là tiền lẻ.

Những nông dân đến đây giao dịch, phần lớn là do bất đắc dĩ mới dấn thân, tâm lý cũng không mấy ai mơ làm giàu, chỉ muốn có tiền lúc gấp gáp. Bởi vậy, họ rất rụt rè.

Lượng vật tư thu được từ họ, hoàn toàn không đủ cung ứng.

Ông ta cần một người trung gian ổn định, to gan, liều mạng, để kết nối, mở rộng nguồn hàng trong núi.

Ngu Hoài Giản chính là người mà ông ta nhắm đến.

Anh có khí chất cứng cỏi, nhưng sống rất có nguyên tắc. Có nguyên tắc nhưng không phải không có điểm mấu chốt.

Quan trọng nhất là anh mồ côi cha mẹ, dễ khống chế. Xét về mọi mặt đều rất thích hợp.

Dương Tam Gia cứ tưởng, kiểu trai trẻ như Ngu Hoài Giản thì gan to chẳng sợ trời đất. Mấy chuyện mạo hiểm nên giao cho lớp trẻ.

Tiếc là anh quá nghe lời ông Ban.

Cái gì cũng không được, chẳng khác gì lão già bảy tám mươi tuổi.

Không thuyết phục được, Dương Tam Gia cũng không ép. Làm ăn mà, phải hai bên tình nguyện. Chuyện này lớn hay nhỏ tùy cách nhìn, Ngu Hoài Giản không đồng ý cũng dễ hiểu.

Đang định cho anh đi, lại như sực nhớ ra điều gì, Dương Tam Gia hỏi: “Cô gái đi cùng cậu lần trước đâu rồi?”

Ngu Hoài Giản khẽ biến sắc, vẻ mặt lạnh nhạt thoáng dao động nhưng nhanh chóng biến mất.

Anh thản nhiên đáp: “Cô ấy không đến nữa.”

Dương Tam Gia mỉm cười: “Phải ha, cô ấy là người tốt, chắc chắn có nhiều người theo đuổi, không biết đã có mai mối chưa?”

Tay Ngu Hoài Giản dưới bàn siết chặt: “Tôi không biết.”

“Thật đáng tiếc.” Dương Tam Gia cười: “Tôi thấy hai người rất hợp. Nhưng nghĩ lại, chắc không có cửa rồi. Cô ấy da trắng mịn màng, nhìn là biết chưa từng làm việc vất vả, cũng chưa từng chịu khổ. Gia đình người ta sao chịu để con gái gả cho cậu, để chịu khổ cùng cậu?

Ngu Hoài Giản chợt nhìn ông ta một cái, không nói gì.

Đôi mắt ấy sóng ngầm dữ dội, nhưng anh tưởng mình giấu giếm rất tốt.

Tình cảm của người trẻ, cứ ngỡ không ai nhìn thấu. Nhưng thực ra chỉ cần nhìn ánh mắt ấy là biết, nồng nàn không giấu nổi.

Dương Tam Gia tinh ranh, sao lại không nhìn thấy?

Ông ta cười càng sâu hơn: “Cậu trắng tay, không nhà không cửa, chẳng có gì cả. Vì sao người ta phải gả cho cậu? Nếu tôi là bố cô ấy, tôi cũng không gả con mình cho cậu. Tôi thì có thể giúp, nhưng cậu không nghe lời, đúng là tiếc quá.”

“Tôi đi trước đây.” Ngu Hoài Giản đứng dậy, chẳng màng thất lễ, nói nhanh: “Nếu không đi, về nhà muộn mất.”

Dương Tam Gia không giữ, phất tay cho đi.

Tâm tư người trẻ, dễ đoán lắm.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Dương Tam gia lắc đầu cười, như một con cáo.

Ngu Hoài Giản bước ra ngoài, sắc mặt u ám.

Anh lẩm bẩm: “Liên quan gì đến tôi chứ? Cô ấy thiếu gì người thương.”

Từ nay về sau, bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không can dự nữa.

Dứt lời, anh rời khỏi nơi đó như trốn chạy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc