Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Ớt

Chương 45: Chu Tiểu Mễ bán vòng tay

Trước Sau

break

Anh định rời khỏi hẻm 81, nhưng trước khi đi, khóe mắt bỗng bắt được một bóng dáng quen thuộc.

Theo bản năng cảm thấy không ổn, Ngu Hoài Giản do dự một chút, vẫn quyết định bám theo.

Người xuất hiện ở ngõ 81 là Chu Tiểu Mễ.

Là Chu Tiểu Mễ, không phải Chu Mãn Mãn, không liên quan gì đến Chu Mãn Mãn cả, nên anh cũng chẳng có gì phải chột dạ.

Chu Tiểu Mễ đến đây để bán vòng tay.

Ban đầu, cô ta đến hợp tác xã mua bán. Nhưng nhân viên quầy nhìn thấy dáng vẻ của cô ta, liếc một cái là biết nghèo rớt mồng tơi, tiện tay đưa cho cô năm đồng.

Chu Tiểu Mễ đương nhiên không đồng ý.

Đây là tiền cứu mạng đấy, năm đồng làm được gì?

Cô định lý lẽ với nhân viên, nhưng người kia nói: “Thứ cô mang đến chẳng phải vàng cũng chẳng phải bạc, không ăn được cũng chẳng uống được, cô còn muốn bao nhiêu? Bán thì bán, không bán thì cút.”

Nhân viên nói chuyện không chút khách khí, khiến Chu Tiểu Mễ tức đến đỏ cả mắt, cuối cùng đành lủi thủi rời đi.

Cô ta vừa đi vừa hỏi thăm, cuối cùng mới đến được nơi này.

Nói thật thì bản thân Chu Tiểu Mễ cũng khá sợ hãi.

Chợ đen chủ yếu giao dịch lương thực, đồ như của cô ta thực sự không có thị trường. Trong mắt những người đang đói, thứ đó còn không bằng một bao gạo.

Chu Tiểu Mễ không bán được.

Cô ta suýt khóc.

Cuối cùng, có một ông nông dân, con gái sắp lấy chồng nhưng lại không đủ tiền làm vòng vàng bạc, mới bỏ ra mười đồng mua vòng của cô ta.

Đó là sau một hồi Chu Tiểu Mễ khổ sở thuyết phục.

Cô ta nói đây là báu vật gia truyền, do bà nội bị bệnh nên đành phải đem bán. Cái vòng này có thể dưỡng người, chỉ cần đeo lên tay là kéo dài tuổi thọ,...

Thực ra, lời cô ta nói nghe chẳng khác gì mấy tay lừa đảo.

Nếu không phải ông nông dân không mua nổi vàng, thì đã chẳng mua cái thứ đen thui này.

Mua về rồi, ông ta liền hối hận.

Về nhà chắc chắn sẽ bị vợ mắng.

Nhưng chớp mắt một cái, ông ta lại vui vẻ, vì ông ta đã bán lại được cho một chàng trai trẻ với giá mười lăm đồng.

Chàng trai không nói nhiều, nhưng rất tuấn tú.

Chỉ tiếc đầu óc có vẻ không ổn, lại đi mua cái thứ này.

Ông nông dân đếm tiền vui như Tết, ngẩng đầu định dùng lại những lời Chu Tiểu Mễ từng nói để lừa tiếp chàng trai kia, thì người đã biến mất.

Người mua vòng đương nhiên là Ngu Hoài Giản.

Anh còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã hành động trước, mua cái vòng đó.

Báu vật gia truyền của nhà Chu ư?

Ngu Hoài Giản sờ sờ chiếc vòng, cuối cùng sờ thấy bên trong có một ký hiệu giống hoa văn.

Cầm lên nhìn, phát hiện là chữ “Chu” viết theo thể cổ.

Chu Tiểu Mễ là ai, dĩ nhiên Ngu Hoài Giản biết rõ.

Cô ta là đứa bé bà Chu nhặt về, một cô nhi.

Nếu chiếc vòng này thật sự là bảo vật gia truyền nhà họ Chu, vậy hẳn là của Chu Mãn Mãn.

Anh có nên trả lại cho cô không?

Ngu Hoài Giản lặng lẽ bỏ vòng vào túi, quay về thôn Điềm Táo.

Vừa về đến nhà, nghe ông Ban nói Chu Mãn Mãn từng tới đây, Ngu Hoài Giản lập tức hỏi: “Cô ấy sao rồi?”

Vẻ mặt anh đầy sự lo lắng.

Ông Ban tức đến bật cười: “Sao cháu không hỏi ông thế nào hả?!”

Ngu Hoài Giản đáp: “Ông sao rồi?”

“Ông sắp bị cô ấy chọc tức chết đây này!”

Ngu Hoài Giản liếc nhìn ông, không nói gì, lặng lẽ đi nấu cơm.

Việc bếp núc trong nhà đều do anh lo. Ông Ban thì không biết nấu ăn.

Thật ra ông ấy có biết, nhưng nấu cho người ăn cứ như nấu cho heo, chẳng có chút vị gì cả.

Ngu Hoài Giản không muốn bản thân bị đối xử như heo, nên đành tự mình nấu.

Lúc ăn cơm, ông Ban nói: “Ông đã giúp cháu đuổi cô ấy đi rồi.”

Chắc chắn cô ấy đã khóc.

Ngu Hoài Giản nhai cơm như cái máy, không nói gì.

“Sau này cô ta sẽ không đến tìm cháu nữa,cháu cũng đừng đi tìm cô ta.”

Nghe đến đó, Ngu Hoài Giản lặng lẽ đặt bát xuống, do dự rất lâu mới nói:

“Không được.”

“Cháu— cháu còn muốn làm gì nữa hả?” Ông Ban giận dữ: Cháu còn muốn đền bản thân nữa à?!”

“Cháu có một thứ cần trả lại cho cô ấy.”

“Chỉ lần này thôi.”

Ông Ban thở dài một tiếng, lắc đầu không nói gì thêm.

Ngày hôm sau, khi Chu Mãn Mãn lại đến đưa cơm cho Ngu Hoài Giản, cô cảm thấy có gì đó không ổn.

Phía sau cô có một cái “đuôi nhỏ”.

“Đuôi nhỏ” kia không nói một lời, chỉ âm thầm theo dõi, còn tưởng mình giấu kín lắm.

Chu Mãn Mãn tưởng anh có chuyện muốn nói với mình, nhưng khi quay lại thì anh lại quay đầu bỏ đi.

Cô tiến thì anh lui, cô lui thì anh tiến.

Chơi đánh du kích à?

Rốt cuộc anh đang giở trò gì đây?

Chu Mãn Mãn tức quá, dậm chân, không thèm để ý nữa.

Cô còn phải đi tìm cỏ cho dê ăn.

Ai thèm quan tâm cái đồ chết tiệt đó!

Cỏ quanh đây đều bị bò ở hợp tác xã ăn sạch, muốn tìm cỏ cho dê thì phải vào nơi hoang vắng.

Chu Mãn Mãn đi càng lúc càng sâu, nhưng chẳng hề sợ hãi, vì cô biết cái “đuôi nhỏ” kia vẫn đang theo.

Đợi đến khi xung quanh không còn ai, cô mới dừng lại.

Cô lớn tiếng: “Được rồi, ở đây không có ai đâu, đừng ngại nữa, ra đi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc