Chiếc vòng tay màu đen sẫm, thoạt nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng đặt dưới ánh nắng thì lại lấp lánh ánh sáng mờ ảo, tựa như được điểm xuyết bằng những vì tinh tú. Trên vòng khắc hình một con cáo sống động như thật. Con cáo có chín chiếc đuôi, quấn quanh vòng tay, hoa văn vô cùng tinh xảo.
Chất liệu không dễ nhận ra, nhưng chỉ nhìn qua cũng biết kỹ thuật điêu khắc này không phải tiệm kim hoàn bình thường nào cũng có thể làm ra được.
Bà nội Chu nói, đây là bảo vật gia truyền của nhà họ Chu, sau này sẽ truyền lại cho Chu Tiểu Mễ.
Khi còn nhỏ, Chu Tiểu Mễ từng đeo một lần, nhưng vì còn bé, không biết giữ gìn, bà nội sợ bị mất nên đã cất đi, định đến khi cô mười tám tuổi sẽ giao lại.
Giờ thì còn hơn một năm nữa là đến sinh nhật mười tám, cũng không còn xa.
Chu Tiểu Mễ mắt đỏ hoe, tay vuốt ve chiếc vòng đầy trân trọng, ánh mắt không nỡ rời.
Cô ta rất yêu thích chiếc vòng này, cô ta luôn cảm thấy mỗi lần chạm vào, trong lòng đều dâng lên một cảm giác kỳ lạ và mãnh liệt.
Nhưng bây giờ, vì bệnh tình của bà nội, cô ta buộc phải từ bỏ chiếc vòng này.
Đây là món đồ quý giá duy nhất trong nhà, cũng là thứ duy nhất có thể cứu mạng bà nội.
Chu Tiểu Mễ do dự rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, mang chiếc vòng đi bán.
Dù chỉ là một món đồ thôi, nhưng nó có thể giúp cô ta ngẩng cao đầu, không phải đến chỗ Chu Bình khom lưng cầu xin nữa, cô ta thấy vậy là xứng đáng.
Sáng hôm sau, Chu Tiểu Mễ xin phép đội trưởng nghỉ làm, không đi làm đồng.
Chu Mãn Mãn lại mang cơm cho Chu Bình, xong rồi còn phải đi nhổ cỏ.
Nhưng Chu Bình không cho, nói: “Con về nhà đi, không được đi đâu hết. Cỏ cho dê ăn thì để Kiến Quân với Kiến Hoa đi nhổ.Con xen vào làm gì?”
“Lao động là vinh quang!” Chu Mãn Mãn chính nghĩa đáp lời.
Chu Bình sợ cô nhân lúc này chạy đi tìm Ngu Hoài Giản nên tìm đủ cách ngăn cản, nhất quyết không để cô ở lại.
Cuối cùng, Chu Mãn Mãn vẫn bị đuổi về nhà.
Trong nhà chỉ có Triệu Yến Thu và cháu trai nhỏ, nghe thấy tiếng mở cửa, Triệu Yến Thu hỏi: “Là cô út à?”
Chu Mãn Mãn đáp một tiếng, rồi đi vào phòng cô ấy.
Triệu Yến Thu giờ chưa tiện đi lại, thường nằm trên giường, sợ vết thương rách ra.
Cháu trai nhỏ nằm bên cạnh cô ấy, miệng hé mở ngậm tay ngủ.
Thằng bé được uống sữa, tuy không phải sữa mẹ, nhưng sau khi các nét mặt dần rõ ràng thì bất ngờ là lại rất đẹp. Mặt mũi không giống Triệu Yến Thu lắm, chắc là giống người anh trai hờ của cô.
Con cháu nhà họ Chu đứa nào cũng ưa nhìn, gen tốt. Chu Mãn Mãn càng nhìn càng thích, khẽ chọc chọc vào mặt nó rồi hỏi có cần uống sữa không.
Triệu Yến Thu vội nói: “Không cần uống đâu. Thằng bé vừa uống xong, uống thêm nữa sẽ ói sữa.”
Chuyện này thì Triệu Yến Thu có nhiều kinh nghiệm hơn cô. Một mình cô ấy lo cho đứa bé đâu vào đấy, Chu Mãn Mãn cũng chẳng giúp được gì, đành ra ngoài chăm dê.
Nói ra thì, trong nhà này cũng chỉ có con dê là cần đến cô.
Chu Mãn Mãn chán quá nên chải lông cho nó, cho nó uống nước, lại cho ăn cỏ, bận rộn một hồi mà mới chỉ đến trưa.
Chu Mãn Mãn thở dài: “Thật ra tao không biết chăm mày thế nào, sao cái gì mày cũng ăn được thế? Cám heo mày cũng ăn. Đồ người ăn mày cũng tranh. Cả tóc tao mày cũng muốn ăn, sao mày ăn khỏe thế hả?”
Hồi đầu nhà không có chỗ, con dê này phải nuôi trong chuồng heo. Nhưng mỗi khi cho heo ăn, dê lại chạy sang giành, đuổi mãi cũng không đi.
Nó giành rất giỏi, ăn khỏe, đến heo cũng tranh không lại.
Chu Bình sợ nó ăn hết cả đồ của heo, bà bảo Chu Thương dựng một cái chuồng nhỏ trong đêm, buộc dê ở đó.
May mà con dê này ăn khỏe cũng thải khỏe. Phân của nó có thể làm phân bón, tốt cho đất, Chu Bình mới có chút thiện cảm, khiến địa vị trong nhà của con dê gần như ngang ngửa với Chu Thương.
“Vậy mày ăn linh tinh thế này có khi lại đau bụng đó. Tao cũng chưa từng nuôi dê mà.” Chu Mãn Mãn lẩm bẩm, rồi mắt sáng lên, nói: “Nhưng mà mày là do anh ấy mang về, biết đâu anh ấy biết cách nuôi, tao đi hỏi anh ấy thử.”
“Be be be—”
“Be cái gì mà be?” Chu Mãn Mãn trừng nó: “Mày đang cười hả? Không cho cười! Tao không phải muốn đi tìm anh ấy đâu! Nếu không vì cháu tao, tao chẳng thèm để ý tới anh ấy!”
“Be—”
“Mày thay mẹ tao đồng ý rồi phải không? Cảm ơn nha dê.”
Chu Mãn Mãn vui vẻ đi ra ngoài.
Vừa nãy không gặp Ngu Hoài Giản ngoài đồng, biết đâu hôm nay anh không đi làm, đến nhà ông Ban thử xem có gặp không.
Tới nhà ông Ban, Chu Mãn Mãn mới biết hôm nay Ngu Hoài Giản đúng là không đi làm, nhưng cũng không có ở nhà.
Ông Ban nói anh vào thành phố rồi.
Chu Mãn Mãn thất vọng ra mặt, khẽ nói: “Sao ngày nào cũng vào thành phố vậy? Anh ấy có chuyện gì sao?”
“Ai biết được.” Sắc mặt ông Ban có chút khó coi, nhìn Chu Mãn Mãn một cái, ánh mắt có chút châm chọc.
Ngu Hoài Giản đi làm gì, ông không hỏi, nhưng trong lòng biết rõ, chắc là lại đi tìm Dương Tam Gia.
Dương Tam Gia là ai?
Không phải người địa phương, ông ta đột ngột chuyển đến đây. Nếu nói về “thành phần”, ông ta còn kém cả ông Ban. Nhưng ông ta có bản lĩnh, dù là thành phần xấu nhưng không bị đả đảo, là một kẻ lọt lưới.
Trước kia, khi gánh hát vẫn còn, Dương Tam Gia rất thích đến nghe. Người khác nghe chỉ để vui, nhưng ông ta lại nghe ra được ý nghĩa sâu xa.
Khi ấy, quan hệ của ông Ban và ông ta quan hệ rất tốt.
Dương Tam Gia mê nghe hát, còn ông Ban muốn nâng đỡ Ngu Hoài Giản thành sao, thường mượn cớ nhờ Dương Tam Gia chỉ dạy.
Ông Ban ít học, chữ nghĩa chẳng có mấy, kịch bản toàn phải học vẹt, nhớ miệng truyền miệng. Ra đời bằng đường tắt, chẳng có nền tảng gì. Còn Dương Tam Gia là người có học, nói chuyện đâu ra đấy, rất hài lòng với Ngu Hoài Giản, thấy anh là một mầm non tốt, dĩ nhiên hết lòng chỉ dạy.
Dương Tam Gia không ít lần muốn kéo Ngu Hoài Giản đi, hứa cho anh một sân khấu lớn hơn, giáo dục tốt hơn, để anh trở thành một ngôi sao thực thụ, chứ không phải ở lại cái đoàn kịch tạm bợ này, để ngọc sáng bị vùi lấp.
Lúc đó ông Ban có lòng riêng, ông xem Ngu Hoài Giản như cây hái ra tiền, thấy Dương Tam Gia làm vậy không hay, nên không chịu nhả người.
Về sau, đoàn kịch tan rã, không diễn nổi nữa, Dương Tam Gia cũng không nhắc lại chuyện kia.
Nhưng ông Ban biết, Dương Tam Gia không phải kẻ an phận.
Chỉ nhìn ánh mắt ông ta là biết.
Bề ngoài, Dương Tam Gia không còn phong quang như trước, phải ẩn mình trong hẻm 81, nhưng thủ đoạn sau lưng thì không hề yếu đi.
Ông Ban sợ.
Ông ấy chỉ biết hát, mà còn khốn đốn thế này, huống chi là dây dưa với người như Dương Tam Gia? Là mất mạng đấy!
Dương Tam Gia từng trải bao nhiêu sóng gió còn không sao, vì người ta có bản lĩnh. Chứ nếu xảy ra chuyện thật, ai bảo vệ được Ngu Hoài Giản? Một đứa mồ côi không cha không mẹ, không chỗ dựa, không ai giúp, thật sự sẽ mất mạng!
Ông Ban vốn đã thấy áy náy với Ngu Hoài Giản, càng không thể để anh lún sâu.
Ông ấy đã già, không chịu nổi giông tố nữa rồi.