Lần trước đã mất mặt, lần này cô ta không dám đến mượn Tôn Dụ nữa. Nếu đến nữa, sau này làm sao ngẩng đầu lên được?
Cô ta không biết giải thích sao, chỉ đành quỳ phịch xuống khóc: “Thím ơi, cháu xin thím, thím ghét cháu thế nào cũng được, nhưng lần này nhất định phải giúp cháu. Bà nội bị bệnh mà nhà không còn tiền. Cháu muốn mượn hai bao gạo đi đổi tiền ở trạm lương thực để chữa bệnh cho bà. Dù sao bà cũng là mẹ chồng thím, thím không thể thấy chết mà không cứu, đúng không?”
Người khác nghe vậy có khi còn động lòng, nhưng Chu Bình thì bị đâm trúng nỗi đau.
Bà già kia bệnh ư? Không thể nào.
Bà ta xưa giờ bị bệnh nhỏ cũng nói thành bệnh lớn, nói như sắp chết đến nơi, ai ngu thì đi mà chữa.
Chưa kể, Triệu Yến Thu vừa xuất viện, còn mua một con dê mẹ, nhà đã vét sạch tiền, giờ phải thắt lưng buộc bụng chờ vụ mùa tới.
Chu Tiểu Mễ thì hay rồi, chỉ vì cái “bệnh” chưa chắc có thật mà đòi mượn hai bao gạo!
Chu Bình không nể mặt: “Chị dâu cô nằm viện lâu thế, sao chưa từng thấy cô đến thăm? Không đến thì thôi, vừa đến đã mở miệng đòi tiền. Cô thấy tôi giống người có tiền à? Tôi nói thật, giờ trong túi tôi sạch bong đây!”
Chu Tiểu Mễ uất ức nói: “Nhưng... nhưng mà... rõ ràng thím có tiền cho chị dâu nằm viện, sao lại không cứu mạng bà nội?”
Ánh mắt cô ta nhìn Chu Bình đầy oán hận.
Chu Bình lạnh lùng cười, nỗi uất nghẹn trong lòng bùng phát, giơ tay tát cho cô ta một cái.
“Chát” làm Chu Tiểu Mễ choáng váng.
Cô ta không thể tin nổi nhìn bà: “Thím... thím đánh cháu?”
“Đánh thì sao?”
Chu Bình cười lạnh: “Cô tưởng mình là ai mà nói mấy lời đó với tôi? Cô tưởng tôi có tiền mà không cho cô? Đừng nói là tôi không có, kể cả có đi nữa, cũng không đến lượt cô. Đừng quên vì sao chị dâu cô phải nhập viện! Không phải vì bà nội cô sao? Nếu không vì bà ta, sao chị dâu cô phải chịu khổ như vậy?”
Chu Tiểu Mễ lặng người, bị khí thế của bà đè cho không nói nên lời, chỉ đành cúi đầu khóc lặng lẽ.
“Nhưng bà nội thực sự bị bệnh...” Chu Tiểu Mễ khóc: “Bà đã mấy ngày không ra khỏi giường rồi, cháu phải đưa bà đi khám... Bà thật sự bị bệnh, cháu không lừa thím.”
“Cô có lừa hay không tôi không quan tâm, nếu thật sự bệnh, không chữa sẽ chết thì cứ chết đi! Đó là số bà ta!” Chu Bình tức giận: “Nếu bà ta không đối xử tệ với chị dâu cô, có khi tôi còn giúp một hai đồng, giờ thì một xu cũng đừng hòng! Cút đi! Đây là báo ứng của bà ta, gieo gió gặt bão!”
Nghe câu "gieo gió gặt bão", mặt Chu Tiểu Mễ trắng bệch.
Cô ta run rẩy, không biết tay chân để đâu.
Cho đến khi bị đuổi khỏi nhà, Chu Tiểu Mễ mới tỉnh lại. Nhìn cánh cửa đóng kín, nước mắt cô ta tuôn rơi vì tủi thân.
Cô ta căm hận!
Nếu không đến bước đường cùng, sao cô ta tự đi chuốc nhục?
Trong lòng Chu Tiểu Mễ, nỗi oán giận càng lúc càng sâu, nhớ lại những năm tháng bị Chu Bình sai bảo lạnh nhạt, ngọn lửa hận thù bùng lên.
Cô ta lau nước mắt, suy nghĩ một lúc lâu rồi quyết định đi tìm Tôn Dụ.
Anh Tôn Dụ nhất định sẽ giúp cô ta, lần này cô ta thật sự hết cách rồi.
Sau này, cô ta nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, trả lại hết số lương thực đã nợ.
Tìm thấy Tôn Dụ, nhà anh vẫn chưa ăn tối.
Tôn Dụ không biết nấu ăn, Tôn Quế Cúc đang nấu cơm trong bếp.
Từ sau lần trước Chu Tiểu Mễ đến mượn gạo, ánh mắt Tôn Quế Cúc nhìn cô ta luôn chứa đầy sự ghét bỏ. Bây giờ Chu Tiểu Mễ không muốn gặp bà ta nên lén gọi Tôn Dụ ra ngoài.
“Anh Tôn Dụ…” Chu Tiểu Mễ khóc: “Bà nội bị bệnh, em không còn tiền đưa bà đi bệnh viện, em có thể mượn anh ít tiền được không?”
Từ sau lần đi tìm bà nội cùng cô, mấy hôm nay Tôn Dụ không gặp Chu Tiểu Mễ.
Giờ nhìn thấy cô ta tiều tụy, trong lòng cũng có chút thương xót, vừa định hỏi thăm vài câu thì nghe câu đó.
Sắc mặt Tôn Dụ lạnh xuống: “Em đến tìm anh chỉ vì chuyện này à?”
Chu Tiểu Mễ chưa nhận ra điều gì, vẫn tiếp tục nức nở: “Em, em thật sự hết cách rồi, anh Tôn Dụ, bây giờ chỉ có anh mới giúp được em. Nếu không đưa bà đi bệnh viện, bà thật sự sẽ—”
Tôn Dụ thở dài, hỏi: “Cần bao nhiêu?”
“Năm... năm mươi, như vậy có được không?” Chu Tiểu Mễ nhỏ giọng, đưa ra con số khiến Tôn Dụ giật mình.
Bình thường chỉ cần vài đồng là đủ khám bệnh nhẹ ở trạm y tế thị trấn.
Chu Tiểu Mễ vừa mở miệng đã đòi năm mươi, là toàn bộ số tiền tích góp của anh.
Tôn Dụ có, nhưng không thể đưa.
Vì còn có một người mẹ, lúc nào cũng cần tiền.
Số tiền năm mươi đồng đó là hai mẹ con anh dành dụm rất lâu mới có.
Mà số gạo lần trước cho mượn, đến giờ Chu Tiểu Mễ còn chưa trả.
Tôn Dụ không nói gì, nhưng sắc mặt rõ ràng đang từ chối.
Chu Tiểu Mễ cảm thấy trời sắp sập, vội van xin: “Anh Tôn Dụ, em thật sự không còn cách nào khác mới đến cầu xin anh. Nếu không bà nội sẽ chết mất.”
Cô ta quỳ xuống trước mặt anh ta.
Trước kia, điều khiến Tôn Dụ cảm động ở Chu Tiểu Mễ nhất là lòng hiếu thảo với bà nội.
Giống như anh ta thương mẹ mình, điều đó khiến anh ta thấy giữa họ có điểm chung, từ đó mới thân thiết hơn.
Giờ thấy cô ta như vậy, anh ta cũng thấy không nỡ, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Năm mươi thì không có, tạm thời anh chỉ có mười đồng, em lấy tạm nhé?”
Chu Tiểu Mễ gật đầu lia lịa.
Tôn Dụ vào nhà lấy tiền.
Nhưng tiền còn chưa kịp đưa, đã bị mẹ anh, Tôn Quế Cúc biết được.
Bà ta cầm dao từ bếp chạy ra, chửi lớn: “Đồ hồ ly tinh đáng chết! Hết lần này đến lần khác dụ dỗ con trai tôi! Tôi nói cho cô biết, chỉ cần tôi còn sống, cô đừng hòng toại nguyện! Mồm thì đòi gạo, đòi tiền, cô tưởng cô là ai? Không thân không thích, sao con trai tôi phải nuôi cô? Cô còn biết xấu hổ không? Cô còn là người không?”
Mặt Chu Tiểu Mễ trắng bệch.
Lời lẽ của Tôn Quế Cúc độc địa, xé nát tấm mặt nạ cuối cùng của cô ta.
Cô ta với Tôn Dụ đúng là không thân không thích.
Cô ta chỉ dựa vào chút cảm tình mơ hồ mà tới.
Nhưng một chút cảm tình, thì tính là gì?
Cô ta đâu có gả cho Tôn Dụ, không phải người nhà họ Tôn.
Cô ta chẳng là gì cả.
Chu Tiểu Mễ là người biết xấu hổ, nhất là trước mặt Tôn Dụ.
Giờ bị mắng thậm tệ, cô ta không nhịn nổi nữa, ôm mặt khóc nức nở rồi bỏ chạy.
Tôn Dụ không đuổi theo, trong lòng lại thấy nhẹ nhõm.
Chu Tiểu Mễ về đến nhà, vẫn không ngừng khóc.
Cô ta đến bên giường bà nội, nức nở: “Bà ơi, cháu thật sự không còn cách nào nữa rồi. Hôm đó sao bà không nắm chặt lấy tay cháu? Sao bà lại ngã trúng hòn đá đó? Cháu không còn tiền nữa, cháu không biết phải làm sao...”
Bà nội nằm im trên giường, không hề có phản ứng.
Ngực còn phập phồng, chứng tỏ vẫn còn thở. Nhưng mắt nhắm nghiền, nhìn như đã chết.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, má bà ta đã hóp lại, mặt vàng như sáp.
Từ ngày hôm đó, sau cú ngã ở con dốc, đầu đập trúng đá, bà ta vẫn chưa tỉnh lại.
Chu Tiểu Mễ không dám nói với ai, chỉ có thể trốn ở nhà, hầu hạ bà ta ăn uống, vệ sinh.
Hôm nay, thấy bà ta thở yếu, cô ta biết nếu không đi viện, bà ta thật sự sẽ chết.
Không còn cách nào, mới đi tìm Chu Bình nhưng không được giúp.
Ngay cả Tôn Dụ cũng không giúp.
Chu Tiểu Mễ nước mắt như mưa, không biết là oán hận hay tủi thân nhiều hơn.
Vừa khóc vừa nghĩ ngợi gì đó, cô ta bắt đầu lục lọi.
Cuối cùng, cô ta tìm được một cái hộp gỗ dưới đáy tủ của bà nội.
Bên trong là một chiếc vòng tay, không rõ là gỗ hay sắt, chẳng giống thứ bình thường...