Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Ớt

Chương 25: Ông Ban 1

Trước Sau

break

Chu Bình tiếp tục: “Thế sao mày không ngăn em gái lại?”

“Con không cản được! Sao mẹ không đánh em ấy?” Chu Thương hét.

“Ô hô, còn dám xúi mẹ đánh em gái mày, gan to thật đấy, muốn bị đánh à!”

Cuối cùng thì Chu Thương vẫn bị ăn đòn một trận.

Lý do là gì thì giờ cũng không quan trọng nữa.

Đánh xong, Chu Bình thở hổn hển, nhìn anh ấy một cái, nói: “Mẹ thấy mày còn khỏe như trâu, đâu giống trúng độc. Cả làng không ai khỏe hơn mày, nói xem cái củ độc này là sao?”

Chu Thương cũng cảm thấy lạ, ngoài việc tay hơi ngứa ra thì hình như chẳng sao cả?

Anh ấy phủi tay, ngơ ngác nói: “Con cũng không biết sao nữa. Em gái nói đây là bảo bối, ăn được còn làm thuốc bổ, tốt lắm. Còn bảo muốn mang tặng cho Ngu Hoài Giản—”

Chưa nói hết câu, nhận ra mình lỡ miệng, lập tức hoảng hốt nhìn Chu Bình, vội chữa: “Để anh ta thử độc! Anh ta thử trước!”

Chu Bình đảo mắt quanh nhà, không thấy Chu Mãn Mãn đâu.

Lúc nãy mẹ con họ ầm ĩ quá, chẳng ai chú ý cô biến mất từ lúc nào.

Hỏi Triệu Yến Thu, Triệu Yến Thu mới nói, cô út ôm mấy “củ độc” ra ngoài rồi.

Chu Mãn Mãn đi tìm Ngu Hoài Giản rồi.

Cô vui vẻ hí hửng, định nhân lúc này bù lại mấy “tội lỗi” kiếp trước của nguyên chủ, tích chút độ hảo cảm để sau này Ngu Hoài Giản phát đạt thì còn nhớ đến cô, cho cô hớp canh.

Cô chạy một mạch tới nhà ông Ban, vừa hay gặp Ngu Hoài Giản đang ở trong sân…

Tắm rửa.

Đây là nhà tổ của ông Ban được thừa kế từ tổ tiên, rất cũ kỹ và lạc hậu.  

Đất ở đời sau đều cách xa nơi này, cộng thêm việc họ bị gán cho cái mác “phần tử xấu” bị phê đấu, nên chẳng ai muốn làm hàng xóm với họ, vì vậy nơi này rất hẻo lánh, bình thường gần như không có ai lui tới.  

Ở nông thôn, mấy cậu trai lúc nhỏ hoặc trong nhà không có phụ nữ, việc tắm ngoài sân là chuyện thường.  

Ngu Hoài Giản cũng không câu nệ, ông Ban cũng không buồn liếc anh một cái. Vì vậy anh dựng tạm một chỗ tắm đơn sơ ở góc đông nam sân nhà, nước tắm xả thẳng ra góc tường, không rườm rà gì cả.  

Cánh cửa không đóng chặt, chỉ khép hờ, Chu Mãn Mãn không cần bước vào cũng nhìn thấy tình hình trong sân.  

Tấm rèm che cửa đã rách nát, chẳng còn gọi là rèm được nữa.  

Tiếng nước ào ào vang lên, ánh mắt Chu Mãn Mãn lập tức bị hút vào đôi chân dài trắng trẻo kia, thẳng tắp, căng chặt, cơ bắp săn chắc.  

Đôi chân ấy còn trắng hơn cả làn da lộ ra bên ngoài của anh, dòng nước trong suốt lấp lánh chảy theo đường nét cơ thể đầy cuốn hút ấy, dưới ánh chiều tà rọi xuống, toát lên ánh sáng chói mắt, khiến làn da trắng lạnh mang theo một tia ấm áp của ánh nắng.  

Ánh mắt cô lần theo dòng nước đi lên, rồi... rồi cái gì đó, không nhìn thấy nữa rồi!  

Trước mắt chỉ còn đôi chân dài khiến người ta nghĩ ngợi miên man.  

Khi anh kiễng chân, những đường nét cơ bắp căng lên lại càng quyến rũ và đẹp đẽ hơn.  

Chu Mãn Mãn trố mắt nhìn, ngây ra một lúc mới kịp phản ứng rằng: Không được nhìn trộm!  

Mặt cô lập tức đỏ bừng.  

Cô cuống quýt đưa tay che mắt, mấy củ khoai mài trong lòng cũng không ôm nổi nữa, rơi bộp bộp xuống đất, đập vào bệ cửa, tạo ra tiếng động không nhỏ.  

Làm kinh động người bên trong.  

Sắc mặt Ngủ Hoài Giản lập tức tối sầm lại, liếc mắt liền thấy một bóng người lén lút ngoài cửa, khuôn mặt trắng trẻo kia lộ vẻ dữ tợn.  

Anh giật mạnh tấm rèm rách, miễn cưỡng quấn quanh mông, chân trần chạy ra ngoài.  

Chu Mãn Mãn luống cuống hét to: “Đừng, đừng sợ, là tôi! Là tôi mà!”  

Vừa nghe thấy giọng ngọt ngào của con gái, Ngu Hoài Giản lập tức khựng lại, mặt đỏ bừng.  

Sau đó, hai tay siết chặt tấm vải rách, vội vàng quay vào nhà. Ai ngờ chân trần, đất lại trơn, không cẩn thận ngã “rầm” một cái.  

Anh không màng đến đau đớn, vừa lăn vừa bò chui vào nhà, “rầm” một tiếng, đóng sập cửa lại.  

Chu Mãn Mãn: “…”  

Làm như cô sắp xông vào làm gì anh vậy.  

Ừ thì... có nhìn chút chút đấy, nhưng đâu có nhìn thấy chỗ quan trọng đâu chứ?  

Hừ, cô cũng chẳng thèm!  

Chu Mãn Mãn phồng má.  

Lúc này, bên trong truyền ra tiếng cười sảng khoái của một ông già.  

Chu Mãn Mãn đẩy cửa ra một chút, nhìn rõ khuôn mặt ông ấy.  

Là một ông lão tóc bạc trắng, trông có vẻ già yếu, nhưng đôi mắt lại rất tinh anh, không hề mệt mỏi, thậm chí còn khá khỏe mạnh.  

Nếp nhăn trên mặt cũng không nhiều, không giống với mái tóc bạc trắng.  

Nhìn khuôn mặt ông ấy, có thể đoán hồi trẻ hẳn là một chàng trai tuấn tú.  

Chu Mãn Mãn đang quan sát ông ấy, ông ấy cũng đang quan sát cô.  

Một lúc sau, Chu Mãn Mãn thăm dò hỏi: “Ông là ông Ban ạ?”  

Quả thật chính là ông Ban truyền kỳ ấy.  

Nhìn thấy lại là một ông lão hòa ái dễ gần.  

Ông Ban cười to: “Con bé nào đây? Bình thường chỗ ông làm gì có ai đến. Cháu đến thăm ông, hay đến thăm nó?”  

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc