Chu Thương nói, thịt chuột tre phải ăn kèm với cơm khô mới ngon, ăn với cháo bí đỏ là mất hết linh hồn. Để không lãng phí thức ăn, anh ấy kiên quyết đòi nấu cơm khô, ít ra thì cũng phải nấu cháo trắng, đừng bỏ bí đỏ vào. Đề nghị này suýt nữa bị Chu Bình đuổi cổ, bảo anh ấy phí lương thực. Nhưng nghĩ lại, nếu không nhờ con gái lanh trí, lật tẩy bà già kia, không chừng còn phải đưa ra bốn năm cân gạo.
Bốn năm cân gạo mà mang đi nuôi chó, ít ra nó còn biết vẫy đuôi với mình, chứ đưa cho bà già kia, bà ta không nhớ được một điểm tốt nào.
Nghĩ vậy, Chu Bình cảm thấy như gặp chuyện vui lớn vậy, chẳng phải Tết mà cũng cho nấu một bữa cơm khô để cả nhà đều được ăn.
Thịt chuột tre hầm với nấm rừng, mùi thơm đến khó cưỡng. Thịt nhiều, ai cũng được ăn vài miếng. Hết thịt, dùng canh chan cơm cũng ngon cực kỳ.
Triệu Yến Thu là phụ nữ có thai, bình thường chẳng có gì ngon để ăn, lần này ăn đến đỏ cả mắt, chỉ biết vùi đầu vào ăn. Kiến Quân và Kiến Hoa đang tuổi lớn, bình thường cơm không đủ ăn, lần này được ăn cơm khô, chúng vui như Tết, còn không quên miệng ngọt nịnh nọt khen cô thật giỏi.
Một câu khen khiến Chu Bình cười tươi như hoa, hiếm hoi gắp cho chúng mỗi đứa một miếng thịt.
Hai đứa nhỏ mừng rỡ không tin nổi, lập tức phát hiện ra một con đường sáng lạng: sau này cứ khen cô nhiều vào thì sẽ có ngày lành để sống.
Cả nhà ăn uống vui vẻ, sáng hôm sau, Chu Mãn Mãn và Chu Thương bị Chu Bình đuổi lên núi.
Đông trùng hạ thảo là thứ quý giá, Chu Bình không mong nó mọc như cỏ dại, chẳng hy vọng bọn trẻ kiếm được bảo vật thật, chỉ muốn để Chu Mãn Mãn ra ngoài một chút, để dân trong thôn thấy, con gái bà không phải kẻ chỉ biết ăn không ngồi rồi, con gái bà biết làm việc!
Lần trước từ hôn với Tôn Dụ, có người nói bà đầu óc có vấn đề, bỏ một chàng rể tốt như vậy, lại chiều theo Mãn Mãn làm loạn.
Chu Mãn Mãn không nghe lời, còn tham ăn lười làm, không chịu làm việc, sau này không gả đi được đâu.
Bảy tám mụ già lắm miệng, nói đến mức Chu Bình tức điên.
Bà rất muốn nói với họ, bà nuôi Mãn Mãn cả đời cũng được, không cần họ lo. Nhưng miệng lưỡi thế gian như nước lũ, Chu Bình không sợ, chỉ sợ ảnh hưởng đến tương lai con gái, nên đành để con gái siêng năng làm việc một chút.
Nhưng để con gái ra đồng làm ruộng, Chu Bình thì không nỡ.
Con gái bà sao chịu được khổ như vậy? Chỉ có thể giả vờ bảo hai anh em lên núi tìm đặc sản, thực chất là để cho cô được chơi thoải mái. Còn có Chu Thương đi cùng, bà cũng yên tâm.
Đợi đến khi việc đồng áng xong, chẳng ai rảnh rỗi mà nói xấu sau lưng nữa.
Hai anh em không biết nỗi lòng của Chu Bình, vừa lên núi đã mù mờ, chẳng biết phải đi đâu tìm báu vật.
Chu Thương nói: “Ở khu này, chắc chỉ có Ngu Hoài Giản là rành nhất, hôm nay mà gặp được anh ta thì tốt. Hôm qua anh ta đào được bao nhiêu thổ sản trong rừng, chắc chắn biết chỗ nào có.”
Nhắc tới Ngu Hoài Giản, Chu Mãn Mãn lại thấy bực bội.
Cô thấp giọng càu nhàu: “Hôm nay chắc chắn không gặp được anh ấy đâu. Anh ấy sẽ không đến đây nữa.”
“Sao em biết?”
“Hừ, anh ấy thấy em như thấy ma ấy chứ, chạy còn không kịp, làm sao có thể đến đây?” Chu Mãn Mãn nghi ngờ rằng, chắc là Ngu Hoài Giản thấy cô đi trồng cây mới viện cớ xin nghỉ.
Đồ đàn ông thối tha, chẳng lẽ cô thật sự khiến người ta ghét bỏ vậy sao?
“Đây chẳng phải tốt sao?” Chu Thương vẫn lười biếng ngậm một cọng cỏ đuôi chó: “Chính em nói mà, phải để anh ta tránh em xa năm mét cơ mà, em quên rồi à?”
Chu Mãn Mãn đứng bật dậy, hấp tấp nói: “Em nói bao giờ chứ?”
Chu Thương càng oan uổng: “Rõ ràng là em! Em bảo anh ta dòm ngó nhan sắc của em, còn huýt sáo trêu ghẹo! Em còn bảo muốn tố cáo anh ta có hành vi không đứng đắn, không phải người tốt! Cảnh cáo anh ta phải chú ý cơ mà!”
“…”
Chu Mãn Mãn hừ nhẹ một tiếng, hơi chột dạ, mặt cũng hơi đỏ lên.
Cô đúng là chưa nói mấy câu bậy bạ như vậy, nhưng nguyên chủ, có thể lắm.
“Dù sao thì, sau này anh không được gây sự với người ta nữa.” Chu Mãn Mãn giở chiêu cù nhây ngang ngược: “Cũng không được ghét anh ấy, phải đối xử tốt vào, biết đâu sau này anh ấy phát tài còn giúp lại mình.”
“Anh ta á?” Chu Thương còn muốn nói gì đó, Chu Mãn Mãn đã vỗ một cái vào đầu anh ấy.
“Anh mà không nghe lời, em mách mẹ là anh bắt nạt em.”
“…Thôi được rồi, sợ em quá đi.”
Chu Thương xưa nay luôn bó tay trước cô.
Hai người đào đào nhặt nhặt, chưa bao lâu mà đã chất đầy nửa cái giỏ tre.
Chu Mãn Mãn ước lượng một chút, quyết định chia một nửa cho Ngu Hoài Giản, xem như cảm ơn vì mấy cây đông trùng hạ thảo kia.