Tranh thủ lúc Chu Bình chưa biết.
Chưa kịp hành động gì thì bà nội đã bắt đầu làm ầm lên ngoài cửa.
Bà ta đập cửa rầm rầm, giọng gào to: “Thằng ranh con kia, mày làm vậy sẽ bị trời đánh đó! Không cho tao vào nhà, ba mày trên trời đang nhìn đấy! Tao là bà nội mày! Không mở cửa, tao gọi hết mọi người đến coi tụi bây đối xử với tao thế nào! Mày bất hiếu không nghe lời, người ta sẽ chỉ trỏ nói xấu sau lưng mày đó!”
Chu Thương khổ sở, chưa kịp nói gì, thì trong bếp Chu Bình đã vác dao làm thịt chuột tre ra, giận dữ đi ra.
“Mở cửa cho tao.” Chu Bình nói: “Tao nói chuyện đạo lý với bà ta.”
Chu Thương nhìn con dao sáng loáng, chân mềm nhũn: “Mẹ, mẹ bỏ dao xuống cái đã.”
“Bỏ cái gì mà bỏ?” Chu Bình sắc mặt âm u, giơ dao lên nói:
“Đây chính là đạo lý, để tao cho bà ta thấy thế nào là lợi hại!”
Nói rồi tự mình mở cửa.
Bà nội vừa định bước vào thì thấy con dao trong tay bà Chu Bình, sợ quá rụt cổ lại.
Nhưng bà ta cũng không dễ bị hù dọa như vậy.
Không cho vào thì khỏi vào luôn.
Bà ta ngồi bệt ngay cửa mà gào khóc: “Trụ Tử ơi! Con chết không nhắm mắt được đâu! Nhìn coi vợ con làm gì mẹ con kìa? Chỉ có con là thương mẹ thôi, con đi rồi, mẹ không những bị đuổi khỏi nhà, giờ ngay cả miếng cơm cũng không có ăn. Số mẹ khổ quá mà, trời ơi sao lại cưới cho con cái loại vợ ác độc này chứ! Mẹ không sống nổi nữa rồi, con ơi mẹ theo con đây, mẹ nhớ con quá!”
Chu Thiết Trụ là con trai bà ta, chính là người từng ra ngoài làm thợ xây rồi không bao giờ quay về nữa, người trụ cột trong gia đình.
Nghe đến đây, mắt Chu Bình đỏ hoe, giơ dao phay lên:
“Được, bà muốn đi theo anh ấy, thì để tôi giúp! Đưa cái cổ ra đây, tôi đảm bảo bà ta đi không kêu một tiếng, chết êm ru.”
Nói rồi, bà vung dao chém tới.
Đừng nhìn bà Chu ngồi bệt dưới đất, trông như không đi nổi, thật ra khi thấy Chu Bình lao tới, bà ta bật dậy lanh lẹ vô cùng, chân tay nhanh nhẹn.
Nhìn lại chỗ ngồi vừa rồi, ôi chao, ngưỡng cửa suýt nữa bị chặt làm đôi. Dao cắm sâu vào gỗ, không rút ra được.
Chơi thật rồi.
“Bà từng nuôi đứa nào trong nhà chưa? Bà chỉ lo cho con bé Chu Tiểu Mễ đó! Trong nhà có bao nhiêu đứa trẻ, không phải tôi nuôi hết à? Còn mặt mũi mà gọi tụi nó là đồ khốn? Tôi không cho phép! Cái mồm đó, dám chửi thêm một câu nữa, tôi xé toạc nó ra!”
Bà Chu sợ hãi, tiếng khóc nhỏ đi, nhưng vẫn rưng rưng nước mắt gọi to:
“Thiết Trụ ơi Thiết Trụ, con xem kìa, vợ con thực sự muốn giết mẹ con rồi đấy! Năm xưa xúi con đi làm thuê, giờ người mất chẳng phải cũng là tại con đàn bà này sao?”
Chu Bình nghe xong càng tức, lao tới chỉ tay vào mặt mắng to:
“Con trai bà chết, không phải cũng tại bà sao? Bây giờ không ai nghe bà lải nhải nữa thì bà rảnh rang nhai lại? Ngậm miệng lại cho tôi! Biết tôi không phải người tốt thì tránh xa ra một chút! Kẻo có ngày tôi giết bà thật đấy!”
“Sao lại là tôi?” Bà Chu rụt cổ, tiếp tục khóc: “Nó nói muốn đi, tôi đã không cho, chính cô gật đầu.”
“Phải, tôi gật đầu! Nhưng là ai ép tôi? Không phải bà sao? Cả ngày nằm lăn ra than chỗ này đau, chỗ kia không ổn, nói mình sắp chết đến nơi. Con trai bà thương bà, mới đi làm thuê kiếm tiền mua thuốc cho bà. Vậy mà bà còn mặt mũi nhắc đến anh ấy?”
Những chuyện xưa ấy, như cái gai nhọn đâm sâu, dù Chu Bình bình thường hung hăng là thế, nhưng hễ nhắc để lại muốn khóc.
Hồi đó khổ lắm, mới vừa qua nạn đói, sống sót đã là kỳ tích. Vài đứa con không đứa nào chết, cả làng Điềm Táo đều nói nhà họ Chu có phúc.
Ai gặp cũng khen, bà già này càng tự cao, chẳng biết thân phận mình. Không có mệnh phú quý mà cứ đòi sống như bà hoàng, bắt con trai cung phụng.
Ngày nào cũng kêu than, bắt chữa bệnh.
Chu Thiết Trụ bất đắc dĩ.
Cha mất sớm, mẹ một mình nuôi ông lớn, đương nhiên phải hiếu thảo. Dù có phải siết chặt lưng quần, ông cũng phải chiều bà ta.
Có một người con hiếu thảo như vậy, bà ta suốt ngày khoe mẽ, ai cũng khen nức nở.
Rồi bà ta lại nói mình bị bệnh nặng, bảo ông đi tìm thuốc.
Chu Thiết Trụ ra ngoài kiếm việc, giành giật mãi mới có được việc nặng nhọc, cực hơn cả làm ruộng.
Rồi thì không bao giờ trở về.
Con chết rồi, người mẹ ngày ngày đau đầu chóng mặt kia lại khỏi bệnh, chẳng hề gì.
Chỉ là mỗi ngày khóc than cho đứa con bạc mệnh, than thân mình khổ.
Ai mà chẳng khổ?
Chu Bình không chịu nổi nữa, tống cổ bà ta ra khỏi nhà.
Bà cũng chẳng cần gì danh tiếng.
Giữ lại một bà già như vậy trong nhà chỉ tổ phá hoại, dù có ba đầu sáu tay cũng không gánh nổi cái hố này.
Bà dần trở nên cứng rắn, mỗi lần gặp bà Chu là muốn sống mái.
Người trong thôn nói bà không phải đạo làm dâu, Chu Bình chẳng quan tâm.
Đạo đức hay không, miễn nuôi nổi con là được, bà chỉ cần cái thực tế đó.
Bà thậm chí còn hối hận vì đã không mạnh mẽ sớm hơn.
Nếu cắt đứt với bà già đó sớm, bà chịu mang tiếng ác sớm, có khi chồng bà còn sống.
Chu Bình hận bà ta đến tận xương tuỷ.
Hai người coi như không nhìn mặt nhau nữa, cả năm không gặp lần nào.
Giờ bà ta mò đến, chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt.
Chu Bình không buồn dây dưa, không sợ thì đánh, chỉ cần dọa bà ta sợ.
Bị Chu Bình quát nạt một hồi, bà Chu ôm ngực, gần như muốn ngất. Sau khi thở dốc mấy hơi, mới yếu ớt nói:
“Phải, là tôi sai, tôi làm khổ con trai, nhưng cô cũng chẳng tốt đẹp gì! Nếu cô không lòng dạ độc ác, làm mất hết phúc phần của gia đình, đắc tội thần thánh, thì con tôi đâu có chết! Tôi hỏi thầy rồi, thầy nói chính cô phá hết vận may của nó, mới khiến nó chết! Là cô khắc chết nó!”
Chu Bình run rẩy vì tức, đang muốn lao tới tát cho bà ta mấy cái thì Chu Mãn Mãn bất ngờ chui ra, giọng nhàn nhạt mang theo chút châm chọc:
“Bà nội, bà làm nhiều việc tốt, nên được báo đáp. Chu Tiểu Mễ chính là báo đáp của bà. Vậy có việc gì, sao không đi tìm Chu Tiểu Mễ mà lại đến tìm mẹ cháu làm gì? Nhà cháu cả đám đều không tích đức, sợ làm liên lụy đến bà đó.”
Nghe Chu Mãn Mãn nói thế, Chu Bình mới bình tĩnh lại.
Đúng rồi, bà già này đã đoạn tuyệt quan hệ bao năm, giờ lại mò đến làm gì?
Chu Bình nhìn kỹ, thấy trong tay bà Chu còn nắm một cái túi vải trắng, lập tức hiểu ra.
Hừ, bà ta đến để xin gạo đây mà!