Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Ớt

Chương 21: Đông trùng hạ thảo

Trước Sau

break

Trong tay Chu Bình là bảy tám cọng thực vật có màu vàng nâu.

Chu Mãn Mãn ghé lại nhìn, kinh ngạc nói: “Là đông trùng hạ thảo!”

Loại dược liệu quý hiếm được xếp ngang hàng với nhân sâm và nhung hươu đấy!

Đừng nhìn mấy cọng nhỏ khô khốc không nặng này mà coi thường, cái này ở tiệm thuốc bán theo từng gram đấy.

Chu Thương cũng lại gần xem, thấy hình thù xấu xí thì bĩu môi:

“Trông chẳng khác gì cỏ đuôi chó.”

Chu Bình vặn tai anh ấy: “Mày biết cái rắm gì! Thứ này quý giá lắm đó!”

“Nhưng trông giống y cỏ đuôi chó mà.”

“Không phải, nó rất đắt tiền, có giá trị y học cao.” Chu Mãn Mãn giải thích.

“Đừng để ý đến anh con, nó là đứa dốt nát chẳng hiểu gì hết.”

Chu Thương không phục: “Mẹ làm sao biết được? Đến chữ mẹ còn không biết đọc, còn chẳng bằng con về khoản học thức.”

“Tao mà không hiểu à?” Chu Bình lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Trước kia bà nội mày sức khỏe không tốt, hay uống thuốc bổ. Không phải là tao làm con dâu phải đi bốc thuốc cho bà ta sao? Hồi đó chưa phổ biến Tây y, tiệm thuốc Bắc ở thị trấn là đông khách nhất. Mỗi lần đi bốc thuốc đều có thứ này. Gã chủ tiệm còn nói, thứ này là thứ ngốn tiền, nhà nghèo thì có thể bỏ bớt cái này. Uống thuốc bổ là chuyện nhà giàu, không có tiền thì đừng mơ. Tao về nhà còn nói, có thể đổi vị thuốc khác không. Bà mày không chịu, còn chửi tao là không có lương tâm, bất hiếu, mong bà ta chết sớm. Tao phỉ nhổ! Người tốt chẳng sống lâu, tai họa sống ngàn năm, tao chết rồi có khi bà ta còn chưa chết nổi.”

Nhắc đến chuyện cũ, Chu Bình lại nổi trận lôi đình.

Chu Thương dốt nát không dám hỏi gì nữa, nhìn Chu Bình nâng niu dùng chỉ đỏ xâu vài cọng cỏ đó lại, treo lên xà nhà hong gió.

Chu Bình thấy thứ này quý giá, liền cất kỹ, biết đâu sau này trong nhà có ai bị bệnh, còn có thể dùng làm thuốc cứu mạng.

Vài cọng thế này, cũng đủ sắc được vài thang thuốc.

Chu Bình còn vui hơn nhặt được tiền.

Bà lại hỏi: “Tụi con đào được ở đâu thế? Thứ này khó tìm lắm. Biết đâu trên núi còn, mai lại đi kiếm xem, có thì đào hết về, đừng để rơi vào tay người khác.”

Bà vừa nói vậy, sắc mặt Chu Mãn Mãn lập tức xụ xuống.

Thực ra chỗ đông trùng hạ thảo này là của Ngu Hoài Giản, chắc lúc đưa nấm cho cô thì vô tình để lại.

Nếu biết trong gùi anh có thứ quý như vậy, Chu Mãn Mãn đã không mở miệng "trao đổi".

Cô lấy nhầm món đồ quý giá của người ta

Chu Mãn Mãn nhìn mấy cọng đông trùng hạ thảo treo trên xà nhà, trong lòng lo lắng không yên, nghĩ cách trả lại cho Ngu Hoài Giản.

“Mẹ, con không biết…”

“Được rồi mẹ, mai tụi con lại lên núi.” Chu Thương cướp lời lớn tiếng hơn cả Chu Mãn Mãn, còn nháy mắt với cô.

Thấy Chu Bình vào bếp nấu cơm, Chu Mãn Mãn trừng mắt với Chu Thương:

“Anh làm gì vậy? Cái đó đâu phải của chúng ta.”

Trong lòng Chu Mãn Mãn rất khó chịu.

Chu Thương cầu xin: “Em gái tốt của anh, nghĩ cho anh một chút đi. Mẹ mà biết anh lên núi làm em bị lạc, còn để em với Ngu Hoài Giản ở riêng một chỗ, mẹ sẽ lột da anh mất.”

Bộ dạng rất đáng thương.

Chu Mãn Mãn hừ một tiếng: “Vậy mai anh định tìm đông trùng hạ thảo ở đâu ra?”

“Thì nói là không tìm thấy nữa.”

“Còn của Ngu Hoài Giản thì phải nghĩ cách trả lại cho anh ấy.”

“Em bảo anh đi ăn trộm về hả?” Chu Thương rùng mình, lại liếc mấy cọng thuốc quý treo trên xà, thật thà nói: “Anh không dám, anh còn muốn sống.”

 “…”

Chu Mãn Mãn bĩu môi: “Thôi được rồi, để em nghĩ cách.”

Đang nói thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Chu Thương giật mình nhảy dựng lên đi mở cửa, vừa mở ra lại “rầm” một tiếng đóng lại, mặt đầy căng thẳng.

Anh ấy dùng khẩu hình nói với Chu Mãn Mãn: “Bà nội đến.”

Chu Mãn Mãn cũng giật mình, làm động tác tay: “Bảo bà ta đi đi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc