Thẩm Kiều Kiều đá một cú vào khóe miệng Phương Thanh Hạc, máu trào ra. Trong lòng cô, cơn tức cũng vơi đi chút ít.
Cú đá này khiến tất cả mọi người đứng đó sững sờ.
Hứa Mặc nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nóng rực, dường như không tin nổi cô lại làm vậy.
Chẳng phải trước giờ cô luôn thích Phương Thanh Hạc sao? Tại sao bây giờ lại quay sang cắn trả hắn?
Mấy bà mấy cô đứng xem cũng bắt đầu xì xào: “Kiều Kiều làm sao thế nhỉ? Sao lại đá Phương Thanh Hạc, chẳng phải thích hắn lắm à?”
“Hôm nay cô ấy lạ thật, không giống cô tiểu thư hay nũng nịu như mọi khi.”
Phương Thanh Hạc tức giận gào lên: “Con điên này! Dám đánh tôi, cô bị khùng rồi à?”
Hắn bật dậy, định lao tới bắt Thẩm Kiều Kiều.
Thẩm Kiều Kiều hoảng sợ, theo bản năng nép về phía Hứa Mặc.
Quả nhiên, Hứa Mặc lập tức đứng dậy, chắn trước mặt cô, nắm tay siết chặt, sẵn sàng tung cú đấm.
Phương Thanh Hạc biết mình không đánh lại nên dừng lại, cách Hứa Mặc một khoảng.
Hắn cười khẩy: “Ồ, hai người các ngươi quả nhiên có gian tình. Đội trưởng, nhìn xem, thân mật thế này chắc chắn có bí mật không thể nói.”
Rồi hắn liếc Thẩm Kiều Kiều, giọng đầy uy hiếp: “Kiều Kiều, nghĩ cho kỹ. Hứa Mặc có làm bẩn cô không? Đừng sợ, chỉ cần cô chỉ ra và xác nhận, tôi sẽ bảo vệ cô cả đời.”
Ngụ ý của hắn rất rõ: Chỉ cần cô gật đầu, tôi sẽ cưới cô. Đừng có không biết điều.
Thẩm Kiều Kiều bây giờ mới thấy, thì ra Phương Thanh Hạc đúng là một tên ngu ngốc. Chỉ trách kiếp trước cô mù mắt mới bám theo loại đàn ông rác rưởi này.
Đôi mắt cô bỗng đỏ hoe, quay sang đội trưởng, vừa khóc vừa tố: “Đội trưởng, cháu mới 17 tuổi, vẫn là cô gái trong sạch, nhưng anh ta cứ bôi nhọ danh dự của cháu, còn muốn hãm hại Hứa Mặc. Cháu cảm thấy anh ta là cố tình muốn đẩy Hứa Mặc vào tù, chỉ vì ghen tị anh ấy giỏi hơn và đẹp hơn anh ta.”
Cô nói vậy là để Hứa Mặc cảnh giác, đề phòng Phương Thanh Hạc.
“Còn nữa, cháu muốn tố cáo anh. Anh ta giấu một con lợn rừng trong hầm, định ăn riêng.”
Quả nhiên, chuyện lợn rừng khiến dân làng xôn xao hơn cả. Ở thời buổi ăn bữa nay lo bữa mai, dám giấu con mồi lớn là bị cả làng phê bình.
Đội trưởng cau mày: “Nếu Kiều Kiều nói vậy, chúng ta đi Phương gia xem. Nếu đúng, tôi sẽ không bỏ qua.”
Rồi ông dịu giọng hơn: “Kiều Kiều, đi cùng chúng ta làm chứng đi.”
Cô gật đầu không chút do dự. Cơ hội “đập” tra nam, sao có thể bỏ lỡ.
Phương Thanh Hạc hoảng hốt chắn trước đội trưởng: “Đừng nghe cô ta nói bậy! Cô ta chỉ muốn bao che cho Hứa Mặc thôi.”
Đội trưởng bực mình, hất hắn ngã xuống đất rồi dẫn mọi người đến nhà hắn.
Đúng như Thẩm Kiều Kiều nói, trong hầm thật sự có một con lợn rừng. Đội trưởng cho mang đi, phạt nhà họ Phương 20 đồng, bắt hắn xin lỗi Hứa Mặc và Thẩm Kiều Kiều trước mặt mọi người.
Xong việc, Thẩm Kiều Kiều tập tễnh trở về trạm thanh niên trí thức. Chân càng đau hơn lúc trước.
Trời đã tối đen, cả thôn im lìm vì ai cũng ngủ sớm, không ai muốn phí dầu. May là trăng sáng, cô vẫn nhìn được đường.
Bỗng phía sau vang lên tiếng sột soạt cùng bước chân khẽ. Cô rùng mình, tim đập thình thịch. Tối thế này… chẳng lẽ… có ma?!
Sợ hãi, cô bước nhanh hơn, nhưng cổ chân trật khiến bàn chân đau nhói. Vừa nghiêng người, cô mất thăng bằng, ngã về phía con mương.
“A…” cô kêu lên.
Nhưng cơn đau dự đoán không đến. Thay vào đó, cô rơi vào một vòng tay rắn chắc.
“Chạy gì chứ?” giọng nam trầm thấp vang lên.
Cô ngẩng đầu, thấy gương mặt lạnh lùng của Hứa Mặc hiện rõ dưới ánh trăng.
“Hứa Mặc…” giọng cô ướt át, còn vương tiếng nức nở.
Anh khẽ nuốt nước bọt, tránh ánh mắt cô. Trong đầu lại thoáng hiện lên cảnh trên giường khi cô gọi tên anh bằng chất giọng mê hoặc kia.
Hứa Mặc bỗng tỉnh táo, buông cô ra, có chút bực bản thân vì suy nghĩ linh tinh.
Thẩm Kiều Kiều tưởng hắn định bỏ đi, vội giữ chặt tay hắn. Cánh tay rắn chắc như thép, à không chỗ nào trên người anh cũng vậy.
“Hứa Mặc, anh đưa em về chổ thanh niên trí thức được không? Em sợ…” cô cố ý làm nũng.
Kiếp trước, dưới sự chăm sóc của anh, cô mới dần thoát khỏi bóng tối, nhưng chưa kịp nói lời cảm ơn hay bày tỏ tình cảm thì đã chết.
Lần này, cô muốn bù đắp.
Anh tránh tay cô, mặt lạnh nhưng tai lại đỏ bừng: “Thẩm Kiều Kiều, sao cô phải làm như vậy?”
Ý anh là: Vì sao cô hạ thuốc anh, thậm chí không tiếc hy sinh sự trong sạch của mình?