Ngoài cửa, Phương Thanh Hạc dẫn theo đội trưởng thôn Dũng Cảm và vài người dân hiếu kỳ, cầm đuốc đi thẳng về phía nhà Hứa Mặc.
“Đội trưởng, lần này tôi mà nói sai thì trời đánh chết, đầu loét chân mưng mủ, sinh con không có hậu môn cũng được! Hứa Mặc thật sự trói Thẩm Kiều Kiều về phòng, định giở trò với cô ấy.”
Phương Thanh Hạc thề như đinh đóng cột, trong lòng thì tính toán sẵn. Hắn chắc mười phần hôm nay sẽ tống được Hứa Mặc vào tù.
Chỉ cần Hứa Mặc ngồi tù, hắn sẽ trở thành “nam chính” của thế giới này, không còn phải sợ hào quang hay vận may của đối phương nữa.
Đội trưởng là một người đàn ông trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi, mặt nghiêm túc lạnh lùng.
Ông chẳng quan tâm lời thề vớ vẩn của Phương Thanh Hạc, chỉ biết nếu hôm nay Hứa Mặc thật sự làm nhục nữ thanh niên trí thức, thì đây sẽ là chuyện rất nghiêm trọng.
Thanh niên trí thức xuống nông thôn là để hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, xây dựng tổ quốc. Nếu để xảy ra vụ bê bối này, chắc chắn sẽ bị xử lý nặng.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã tới trước cửa nhà Hứa Mặc. Phương Thanh Hạc giấu đi vẻ đắc ý, chạy tới đập cửa rầm rầm.
Tiếng “bạch bạch” vang lên khiến cánh cửa rung bần bật, như thể sắp vỡ tan.
“Mở cửa! Hứa Mặc, đồ súc sinh! Bình thường thấy mày hay lén la lén lút, không ngờ mày thật sự là cầm thú! Mau mở cửa!”
Phương Thanh Hạc đập mấy chục cái mà bên trong vẫn im lìm. Hắn quay sang đội trưởng, nở nụ cười khinh khỉnh: “Đội trưởng thấy không? Gã nhất định có gian tình bên trong. Để tôi phá cửa, bắt quả tang.”
Hắn lùi lại vài bước, lấy đà định đá cửa thì…
"kẽo kẹt" cánh cửa tự mở.
Từ trong bước ra một người đàn ông cao lớn, đang tránh sang một bên. Phương Thanh Hạc không kịp phản ứng, lảo đảo ngã vào phòng.
Xui xẻo thay, ngay đó lại có một cái bô nước tiểu.
"Phịch" mặt hắn cắm thẳng vào bô, còn nghe thấy tiếng ừng ực ừng ực như đang… uống vài ngụm.
Mấy bà thím đứng xem bên ngoài cười không nhịn nổi.
Phương Thanh Hạc chật vật bò dậy, lau mặt đầy nước tiểu, trừng Hứa Mặc: “Mày… ọe…” mùi kinh khủng quá, hắn suýt nôn ra.
Nôn xong, hắn vẫn cố gào lên: “Hứa Mặc, đồ cầm thú! Vấy bẩn con gái nhà lành, chờ đi tù đi! Mọi người, nhanh trói gã đưa lên công an!”
Hứa Mặc cao gần 1m9, cơ bắp săn chắc, vai rộng, tay lực lưỡng. Phương Thanh Hạc chỉ cao 1m75, lười làm biếng ăn, trông thì bóng bẩy nhưng thực chất là một tên ăn không ngồi rồi.
Đứng trước Hứa Mặc, hắn như con chim cút, chẳng có chút khí thế.
Hứa Mặc lạnh mặt nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu ngốc.
Lúc này, dân làng cũng ùa vào phòng, háo hức muốn xem bắt gian. Nhưng trong phòng chỉ có một mình Hứa Mặc, chẳng thấy ai khác.
Đội trưởng liếc Phương Thanh Hạc: “Chuyện gì đây? Không phải cậu nói Hứa Mặc trói Thẩm Kiều Kiều sao?”
Phương Thanh Hạc mới bắt đầu nhìn kỹ.
Không thấy Thẩm Kiều Kiều đâu. Hắn vội vàng lục soát: gầm giường không có, trong tủ không có, mà nhà này cũng chỉ có chừng đó chỗ để giấu người.
“Không thể nào! Hứa Mặc, mày giấu Thẩm Kiều Kiều ở đâu? Hay mày giết cô ấy rồi?”
Ánh mắt Hứa Mặc thoáng hung ác. Bất ngờ, anh tung một cú đấm như trời giáng vào mặt Phương Thanh Hạc, khiến hắn ngã sõng soài, máu mũi chảy ròng ròng.
Phương Thanh Hạc tức sôi máu: “Đội trưởng, tên này không chỉ làm bẩn nữ đồng chí, còn đánh người!”
Đội trưởng trừng mắt: “Cậu nói cậu ta làm bẩn nữ đồng chí, nhưng trong phòng có ai đâu. Tôi thấy cậu chỉ cố tình kiếm chuyện.”
“Không! Tôi nói thật! Chỉ cần tìm được Thẩm Kiều Kiều, cô ấy sẽ tố cáo Hứa Mặc!”
Hắn tức tối gào: “Thẩm Kiều Kiều! Ra đây mau!”
Trong lòng thầm nguyền rủa: Con đàn bà chết tiệt, dám không nghe lời tao, xem lát nữa tao xử mày thế nào!
“Anh tìm tôi?”
Giọng nói mềm mại vang lên từ đám đông.
Thẩm Kiều Kiều khập khiễng bước ra từ bóng tối.
Người nhỏ nhắn, da trắng nõn, gương mặt thanh tú nổi bật dưới ánh lửa, đẹp đến mức chẳng vướng bụi trần.
Ai trong thôn cũng biết cô là nữ thanh niên trí thức xinh nhất. Nhưng tính tình thì khó chịu, sức vóc yếu ớt, chẳng làm được việc gì, như một bình hoa chỉ để ngắm.
Cô đứng dựa vào tường cạnh cửa, bên kia là Hứa Mặc thân hình cao lớn đầy áp lực.
Vừa mới trọng sinh trở lại, Thẩm Kiều Kiều vẫn còn hơi bối rối, bây giờ hiểu rõ mọi chuyện nên có phần chột dạ.
Không dám nhìn thẳng Hứa Mặc, nhưng vẫn lén liếc một cái. Gương mặt anh góc cạnh rõ ràng, mắt đen sâu, hẹp dài đầy nguy hiểm.
Hứa Mặc nhìn chằm chằm cô. Anh nghĩ cô chắc chắn sẽ giúp Phương Thanh Hạc buộc tội mình, vì trước đây cô từng nói thích hắn ta.
Thẩm Kiều Kiều run lên trước ánh nhìn áp lực đó.
“Thẩm Kiều Kiều, mau nói với đội trưởng, có phải Hứa Mặc làm bẩn cô không!” Phương Thanh Hạc sốt ruột ra hiệu.
Cô mím môi, đi thẳng lại gần hắn. Mùi khai từ người hắn bốc lên khiến cô buồn nôn, định tát nhưng sợ bẩn tay, liền giơ chân đá thẳng vào mặt hắn.
“Anh nói linh tinh cái gì thế? Tôi là con gái trong sạch, anh dám vu oan làm bẩn danh dự của tôi, sau này tôi còn sống thế nào đây!”